Chương 2: Người đàn ông trong hồi ức của cô ấy

Hoắc Miện nhìn thấy là ai thì thở phào nhẹ nhõm.

"Linh Linh, cậu là muốn hù chết tớ sao?"

"Này, tớ tưởng là cậu đợi tớ ở cửa trước rồi chúng ta cùng vào chứ. Không ngờ cậu lại vào trước tớ." Linh Linh nói, kéo ghế ngồi cạnh Hoắc Miện.

"Tớ vốn định chờ cậu, lại nhìn thấy ở cửa có một bạn học cũ, cậu ấy nói mọi người đều ở trên lầu, cho nên tớ đi lên." Hoắc Miện cười dịu dàng.

Người chào hỏi cô là Chu Linh Linh, bạn thân nhất của cô từ thời trung học, hiện là tiếp viên hàng không của một hãng hàng không quốc tế. Cô ấy là một cô gái xinh đẹp và là bạn thân duy nhất của Hoắc Miện. Giống như Hoắc Miện, cô ấy rất hòa nhã và đặc biệt tốt bụng.

"Linh Linh, tớ còn tưởng rằng gần đây cậu rất bận."

"Làm sao mà không bận được chứ? Tớ siêu bận! Lẽ ra hôm nay tớ phải bay đến thành phố Xing, nhưng tớ không muốn bỏ lỡ cuộc hội ngộ của chúng ta nên đã nhờ một đồng nghiệp thay cho tớ. Ồ, chàng bác sĩ của cậu đâu rồi? Sao cậu không mang anh ấy theo?

"Hôm nay anh ấy có lịch phẫu thuật nên không thể đến được."

"Không tệ, không tệ. Tớ nhìn thấy một tương lai tươi sáng phía trước của anh ấy. Mà đúng rồi việc tìm nhà của cậu thế nào rồi?"

"Chúng tớ đã đi xem qua. Trong số ba căn hộ mà chúng tớ đã đi xem, có một căn mà cả hai chúng ta đều thích. Chúng tớ sẽ nói chuyện với bố mẹ anh ấy trước rồi mới đưa ra quyết định."

"Oa, nhanh như vậy. Địa chỉ ở đâu? Địa điểm mới là quan trọng, cậu nên suy nghĩ kỹ càng." Chu Linh Linh nói.

"Ở trên đường vành đai số 3, đi xe buýt đến chỗ làm mất hơn 20 phút, khá tiện." Hoắc Miện cười nhạt đáp.

"Cũng tốt, nghe nói căn hộ ở đường vành đai số 3 giá bình quân 8.000 nhân dân tệ một mét vuông. Bạn trai của cậu nhất định có nhiều tiền tiết kiệm lắm ha!" Chu Linh Linh cảm thán nói.

"Số tiền đó không đủ thanh toán một lần. Hiện tại chúng tớ chỉ đặt cọc một khoản và hai chúng tớ sẽ từ từ trả hết phần còn lại của khoản thế chấp. Chúng tớ vẫn còn trẻ và còn nhiều thời gian. "

"Vậy... sau khi mua căn hộ, hai người sẽ kết hôn sao” Chu Linh Linh vươn tay nắm lấy tay Hoắc Miện, hỏi.

"Ừ, chắc như là vậy, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra." Hoắc Miên gật đầu.

“Miện.”

“Hả?”

"Cậu có chắc là cậu sẵn sàng... kết hôn không?" Chu Linh Linh đột nhiên hỏi, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc.

"Hiện tại bây giờ, tớ có sẵn sàng hay không thì có quan trọng sao?"

"Miện, cậu biết tại sao tớ lại hỏi cậu mà. Cậu thực sự đã quên anh ấy chưa?" Chu Linh Linh hạ thấp giọng thì thào, Hoắc Miện vẫn nghe rõ từng chữ. Trong mắt cô hiện lên một tia buồn bã, mang theo một tia đau lòng gần như có thể thấy rõ.

"Quan trọng sao? Vậy nếu tớ nói quên rồi thì sao? Cuộc sống của tớ vẫn phải tiếp tục diễn ra, tớ đã từ bỏ. Tớ đã từ bỏ 7 năm trước rồi." Hoắc Miện cười khổ nói.

Chu Linh Linh vừa định nói thêm gì đó, cửa phòng mở ra, mọi người lập tức đứng lên. Hoắc Miện và Chu Linh Linh đứng dậy nhìn về phía cửa. Thật tốt, cô nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm cũ của họ, cô Dao, tóc người giờ đã bạc phơ... và, đứng bên cạnh giáo viên chủ nhiệm của là... anh ấy?

Người đàn ông đã biến mất 7 năm trước, người đàn ông từng là người quan trọng nhất trong cuộc đời Hoắc Miện... lại xuất hiện trước mặt cô trong hoàn cảnh như thế này, giống như một giấc mơ, khiến cô không kịp chuẩn bị tinh thần.

Hoắc Miện toàn thân tê dại, đầu óc trống rỗng...