Chương 22: Vụ cá cược

"Chết tiệt, thật tuyệt khi xem cậu cãi nhau với người khác. Cậu có cái lưỡi sắc như dao, Sắc bén như ngày xưa vậy." Chu Linh Linh cười nói: "Tớ nghĩ cái tính bướng bỉnh này của cậu nhất định là nguyên nhân Tần Sở yêu cậu." Chu Linh Linh lúc này mới ý thức được mình nói sai. Cô ho khan một tiếng, chuyển hướng câu chuyện sang hướng khác: "Ý của tớ là, ngay cả Hoắc công tử cũng bị cậu mắng, cậu thật lợi hại. Đại sư hãy chỉ giáo cho ta đi!"

"Tớ đã hoàn thành học việc." Hoắc Miện cười thật tươi nói.

"Nhìn cậu kìa, hành động ngốc nghếch hết sức. Hừm! Làm như cậu chưa từng học việc vậy." Chu Linh Linh trêu lại.

Thời gian vui vẻ với bạn bè luôn trôi qua nhanh chóng.

Khi họ uống xong thì trời đã khuya. Mỗi người bắt một chiếc taxi riêng về nhà.

Về đến căn hộ thuê, Hoắc Miện thay đồ ngủ, nhắn tin cho Chu Linh Linh.

"Tớ về tới rồi, Linh Linh, còn cậu?"

Chu Linh Linh lập tức trả lời lại: "Tớ về đến nhà an toàn rồi. Tớ đi tắm, cậu mau đi ngủ đi, chúc ngủ ngon!"

Hoắc Miện vừa định tắt điện thoại thì nhận được tin nhắn. Số đuôi là 8866, cô nhận ra đó là Tần Sở.

"Ngủ chưa?"

Hai từ đơn giản. Nhưng không biết tại sao, Hoắc Miện lại cảm thấy tim đập thình thịch trong l*иg ngực. Đã bảy năm kể từ lần cuối cô cảm thấy như thế này. Thật kỳ lạ.

Sau một lúc suy nghĩ, cô nhanh chóng xóa tin nhắn, tắt điện thoại đi ngủ.

Ở đầu dây bên kia, tại biệt thự bên đồi...

Một lúc sau không thấy hồi âm, Tần Sở mới biết tối nay mình sẽ không nhận được gì. Biết tính cách của Hoắc Miện, cô không đời nào nhắn tin lại cho anh.

Đứng dậy, anh bước xuống cầu thang. Dừng lại trước giá rượu, anh lấy ra một chai rượu vang đỏ.

Ngay sau đó, tiếng bước chân nặng nề vang lên từ phía sau anh. Không cần nói cũng biết đại khái là ai.

"Sở, lại đây một chút, ta có chuyện muốn hỏi con."

Tần Ngọc Dân gần đây không được ngủ ngon giất. Nửa đêm tỉnh dậy, ông nghe thấy tiếng động từ dưới lầu nên xuống nhà xem. Đúng như ông đoán, con trai ông cũng chưa ngủ.

Tần Sở chậm rãi rót cho mình một ly rượu, sau đó đi đến phòng khách, ngồi xuống trên ghế sa long. Cúi đầu xuống, anh nhẹ nhàng lắc ly.

Anh mặc chiếc áo choàng ngủ màu xanh nước biển làm tôn lên khuôn mặt như tượng tạc của anh một cách hoàn hảo. Đôi mắt anh cụp xuống, những ngón tay thon dài của anh gõ liên hồi lên ghế, một cảnh tượng có thể làm xiêu lòng bất kỳ người phụ nữ nào.

Nhìn thấy con trai mình trước mặt, Tần Ngọc Dân cảm thấy một chút xa lạ cũng có chút quen thuộc.

"Ta đã nghe nói về cuộc họp ngày hôm nay. Con đã bác bỏ kế hoạch Trang viên Cánh Đồng Xanh?"

"Con đã từ chối." Câu trả lời của anh cực kỳ thẳng thắn.

"Tại sao?" Tần Ngọc Dân hỏi có vẻ hơi tức giận.

"Con không thích nó."

"Vớ vẩn. Kinh doanh không phải việc dựa trên thích hay không thích. Nếu mà như vậy thì GK đã phá sản từ lâu rồi. Sở, ta giao GK cho con vì ta tin con, nhưng con không thể liều lĩnh như vậy được."

"Những việc con làm đều có lý do của nó. Nếu bố không tin tưởng con, vậy bố đảm nhận lại chức vụ chủ tịch này đi. Bố biết rằng ngay từ đầu con đã không có hứng thú với một công việc nhàm chán như thế này."

"Con..." Tần Ngọc Dân tức giận không nói nên lời.

Một lúc sau, Tần Sở đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lên. "Bố, bố còn nhớ bảy năm trước chúng ta đã cá cược không?" anh hỏi.

Lúc này, Tần Ngọc Dân đã bình tĩnh lại nhưng vẫn im lặng.

"Không có gì. Con chỉ muốn nhắc bố rằng con đã làm tất cả mọi thứ bố yêu cầu, vì vậy đã đến lúc bố nên trả vụ cá cược chưa?"

Nghe vậy, sắc mặt Tần Ngọc Dân tối sầm lại.

Tuy nhiên, cuối cùng, ông ấy lại lảng tránh nói đến chuyện khác, "Ta không quan tâm con làm bằng cách nào, nhưng ta muốn hiệu suất của quý này được cải thiện 15%. Nếu không, Dự án Cánh Đồng Xanh sẽ thi hành và con cũng sẽ bị giáng cấp." ông ấy gắt gỏng. "Đừng tưởng rằng, con là con ta, ta không thể làm gì con."

Nói xong, Tần Ngọc Dân thô bạo quay người bỏ đi. Thật dễ để nhận thấy rằng ông ấy đang tức giận.

Dù lời hứa bảy năm trước ông không nói đến một lời, nhưng Tần Sở biết cha hiểu ý mình.

Đối với việc tăng hiệu suất của GK, anh cũng có thể nhắm mắt mà tăng thêm mười lăm phần trăm. Anh tự hỏi tại sao bố lại đưa ra một nhiệm vụ không hề khó khăn như vậy.

Năm giờ sáng, Tần Sở bị một loạt tiếng động đánh thức.

Đứng trước cửa là một người đàn ông trung niên mặc bộ vest đen. Đằng sau ông ta là tám thành viên của Đơn vị Cảnh sát Đặc biệt, với súng trong tay.

"Bác sĩ Tần, xin lỗi đã quấy rầy anh, có chuyện khẩn cấp, hiện tại chúng tôi rất cần anh."

Cha mẹ anh đã rất sốc và bối rối. Mặt khác, Tần Sở biểu hiện lại khá bình tĩnh. "Cho tôi một phút để thay đồ." Nói xong, anh quay người và bước lên lầu, hai tay đút trong túi quần.

Sau khi con trai rời đi, Tần phu nhân khuôn mặt tái nhợt run rẩy hỏi: "Ngọc Dân, con trai chúng ta... có phải nó gây rắc rối với người quan trọng nào không?"