Chương 24: Cảnh cáo

"Không sao. Lát nữa anh sẽ sửa lại tóc cho em. Lại đây hôn anh một cái."

Hoắc Miện có thể nhận ra giọng nói đó là của Hạ Mạn và Ninh Trí Viễn.

Không có gì ngạc nhiên khi anh ấy lại chuyển đi một cách vội vàng như vậy. Thì ra mọi chuyện là như vậy...

Khóe môi cô giật giật. Với một nụ cười trên khuôn mặt, cô hạ bàn tay đang giơ lên

định gõ cửa xuống, quay người bỏ đi.

Cô nhìn thấy một bác sĩ khác của Khoa Mắt đang đi đến. “Hả, Hoắc Miện, đã ở đây rồi sao không vào trong đi?”

"Không có gì. Em nhớ ra còn có việc khác phải làm."

Lúc này, hai người bên trong đã nghe cuộc nói chuyện ở bên ngoài. Hạ Mạn ngay lập tức nhảy khỏi lòng Ninh Trí Viễn, chỉnh lại cổ áo và tóc của mình.

Vừa lúc bác sĩ nhãn khoa Chu bước vào phòng, liếc mắt nhìn thấy Hạ Mạn, nói với Ninh Trí Viễn: "Tôi vừa nhìn thấy vị hôn phu của cậu."

"Ồ vậy sao?" Ninh Trí Viễn phản ứng trông có chút lãnh đạm.

"Các người... các người đang làm gì vậy? Hai người không phải sẽ kết hôn sao?"

"Không tổ chức nữa."

"Cậu nghiêm túc chút đi ..." Bác sĩ Chu rất ngạc nhiên.

"Hừm, tôi thấy chẳng có lý do gì phải giữ lại một người phụ nữ như thế bên cạnh." Nói xong, Ninh Trí Viễn đứng dậy, cài khuy áo khoác bác sĩ màu trắng, rời khỏi phòng.

Hạ Mạn thận trọng đi theo sau anh.

Thấy vậy, bác sĩ Chu lắc đầu chán nản. Những mối quan hệ của những người trẻ tuổi thật quá rắc rối. Có lẽ xã hội đã bị tha hóa rồi chăng?

"Bác sĩ Ninh, anh thật sự... chia tay với Hoắc Miện sao?"

"Cô nghĩ sao."

"Thật tuyệt! Bây giờ, mọi người sẽ không nói em là "người phụ nữ khác" nữa. Khi nào anh sẽ nói với mọi người ở bệnh viện chúng ta đang ở bên nhau?" Hạ Mạn ỏng ẹo hỏi anh.

Ninh Trí Viễn liếc nhìn cô một cái, "Vội cái gì? Lén lút không phải càng vui sao?"

"Ôi, anh tệ quá! Thật là..." Hạ Mạn vươn tay nhéo nhẹ vào tay Ninh Trí Viễn, anh kêu lên một tiếng.

Là một trong những trợ lý y tá của Khoa Mắt, cô đã ngưỡng mộ Ninh Trí Viễn từ lâu chỉ một lý do chính đáng: Ninh Trí Viễn vừa đẹp trai lại thông minh.

Ngoài ra, kỹ thuật phẫu thuật của anh cũng rất tốt. Vì vậy, mặc dù anh vẫn còn là một bác sĩ thực tập, nhưng anh sẽ sớm trở thành một bác sĩ điều trị. Đến lúc đó, địa vị của anh trong khoa sẽ còn cao hơn nữa.

Trước đó, cô luôn tìm cơ hội để tiếp cận anh. Tuy nhiên, khi đó, Ninh Trí Viễn chỉ để mắt đến Hoắc Miện.

Nhìn Ninh Trí Viễn đi mua đồ ăn khuya cho Hoắc Miện khiến cô gần như phát điên lên vì ghen tị. Chỉ cần là món Hoắc Miện thích ăn, Ninh Trí Viễn sẽ đi mua dù rất mệt sau khi tan ca đêm. Anh là người bạn trai hoàn hảo.

Bây giờ cô cuối cùng cũng đã có cơ hội, cô sẽ không để nó vuột mất.

Bên trong phòng thay đồ của y tá...

Hoắc Miện ngồi nghỉ ngơi, nửa người nửa nghiêng ngả, trên tay cầm một cốc nước. Tâm trí của cô đang ở nơi khác.

Khi Hạ Mạn bước vào, thấy Hoắc Miện ngồi đó một mình, trong lòng cô dâng lên một cảm giác thỏa mãn.

"Chị Hoắc Miện."

"Có chuyện gì?" Hoắc Miện quay đầu về phía cô, mặt không biểu cảm.

"Hoắc Miện, bác sĩ Ninh và tôi..."

"Tôi biết tất cả rồi. Cô có muốn tôi chúc mừng cho cô không?" Hoắc Miện cười khẩy.

Hạ Mạn cứng người lại. Cô cảm thấy Hoắc Miện trước mặt mình bây giờ khác hẳn với cô gái dịu dàng thường ngày.

"Ý tôi không phải vậy. Tôi chỉ muốn nói rằng tôi không làm gì sai cả. Cho dù không có tôi, bác sĩ Ninh cũng sẽ không ở lại với chị. Anh ấy đã tự mình nói với tôi, vợ tương lai của anh ấy thực sự rất dơ bẩn, không phải là một trinh nữ."

"Thật sao? Từ cách nói chuyện của cô, chắc cô đã ngủ với anh ta rồi phải không? Nếu không, cô đã không đến đây giảng dạy cho tôi." Hoắc Miện quay lưng đi, nâng cốc lên môi nhấp một ngụm.

Không cam lòng lùi bước, Hạ Mạn chọc khuấy cô: "Đương nhiên, tôi không giống chị tôi vẫn trong trắng cho nên bác sĩ Ninh nói sẽ cưới tôi."

"Vậy thì sao?" Hoắc Miện đứng dậy, lạnh lùng hỏi.

"Không có gì. Điều tôi muốn nói là, tôi đã thắng chị, đừng làm phiền bác sĩ Ninh nữa. Dù sao thì hai người cũng không còn ở bên nhau nữa. Một người phụ nữ nếu có đầu óc sẽ không vô liêm sỉ bám lấy một người đàn ông mãi." Những lời của Hạ Mạn là một lời cảnh cáo.

Hoắc Miện nghe xong, nở nụ cười với cô.

Khiến cho Hạ Mạn tóc gáy dựng đứng.

"Sao chị lại cười?"

“Mẹ tôi từng nói với tôi rằng, tôi nên tặng những món đồ chơi mà tôi không thích cho những đứa trẻ kém may mắn hơn mình vì chúng rất đáng thương”.

“Cô…” Hạ Mạn không nói nổi được câu hoàn chỉnh. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng cô y tá có vẻ dịu dàng này lại có một mặt tối như vậy.

"Xin lỗi, cho tôi qua. Tôi có việc phải làm." Hoắc Miện bình tĩnh đi ra khỏi phòng thay đồ.

Nói thật ra thì chuyện Ninh Trí Viễn chia tay với cô, cô cảm thấy cũng không quá khó chịu. Chỉ có điều, mấy năm nay Ninh Trí Viễn đối với cô rất tốt, cho nên cô mới muốn cố gắng hàn gắn mọi lại chuyện. Tuy nhiên, bây giờ đã đến nước này, cô tự nhiên sẽ không cố gắng nữa. Không biết xấu hổ đeo bám mãi. Đó thực sự không phải là phong cách làm việc của cô.

Bên ngoài một phòng sinh của Khoa Phụ sản...

"Hoắc Miện." Hoắc Miện đang định đi vào đỡ đẻ thì bị y tá trưởng ngăn lại.

"Y tá trưởng, cô gọi tôi?" Hoắc Miện quay đầu lại.

"Viện trưởng đang đợi cô trong văn phòng." y tá trưởng nói với một giọng rõ ràng, sắc nét.

"Viện trưởng tìm tôi?" Hoắc Miện giật mình. Hơn thế nữa là cô bối rối. Có người nói rằng viện trưởng là một người rất bận rộn, mỗi năm không đến bệnh viện quá hai lần, đến cả y tá trưởng mấy năm nay cũng không có cơ hội gặp ông ấy. Tại sao ông ấy đột nhiên lại tìm cô? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?