Chương 37: Đồn cảnh sát

"Ồ, không có gì, tôi mới nhớ ra còn có để lại một ít đồ ở chỗ cũ, có thời gian cô có thể đưa cho tôi."

"Được, trở về tôi sẽ xem qua một chút." Hoắc Miện gật đầu đáp.

"Có thể đưa cho Hạ Mạn." Ninh Trí Viễn nói thêm, chỉ để chọc tức cô.

Tuy nhiên, Hoắc Miện nghe vậy không ngạc nhiên chút nào. Thay vào đó, cô thản nhiên trả lời, "Được."

Sau đó, Hoắc Miện đi ngang qua anh.

Ninh Trí Viễn đột nhiên cảm thấy khó chịu, nếu mà nói không có tình cảm với Hoắc Miện thì chính là nói dối. Rốt cuộc, anh cũng đã phải mất rất nhiều thời gian mới cua được cô.

Họ cũng đã ở bên nhau ba năm, anh luôn đối xử với cô rất tốt. Bây giờ họ đột ngột chia tay, anh khó chịu cũng là lẽ đương nhiên.

Anh vốn cho rằng Hoắc Miện chắc hẳn bây giờ cũng cảm thấy rất buồn, vì anh đang hẹn hò với Hạ Mạn.

Tuy nhiên, trước đó rõ ràng không có dấu hiệu buồn bã nào trên khuôn mặt của Hoắc Miện.

Điều này có nghĩa là ... trong ngần ấy năm qua, cô chưa bao giờ thực sự yêu anh? Chẳng lẽ cô chỉ yêu người bạn trai cũ của mình thôi sao?

Nghĩ tới đây, ánh mắt Ninh Trí Viễn càng ngày càng lạnh.

Hoắc Miện đi làm về, cô mua thuốc bổ cho mẹ, vì mẹ cô mới xuất viện. Tuy nhiên, mẹ cô thực sự không mấy chào đoán cô, cô chỉ đơn giản là bỏ đồ đạc lại rồi rời đi, thậm chí còn không ở lại ăn tối.

Sau đó, cô trở về căn hộ thuê của mình, dọn dẹp sạch sẽ nơi này và tìm những thứ Ninh Trí Viễn để lại.

Cô cẩn thận thu dọn đồ đạc của anh, đặt chúng vào một cái thùng, vì cô dự định sẽ mang chúng đi vào ngày hôm sau.

Kiệt sức, cô nằm xuống giường, cầm điện thoại chuyển tiền vào thẻ tín dụng đã hết hạn sử dụng. Rất may là nó đã không bị quá hạn, nếu không thì phí sẽ cao ngất ngưởng.

Sau đó, cô gửi tin nhắn Wechat cho Chu Linh Linh.

"Cậu có ở đó không?"

"Có."

"Cho tớ số tài khoản ngân hàng của cậu đi, tớ trả lại tiền cho cậu."

"Gấp cái gì? Tớ không vội." Chu Linh Linh đáp.

"Cậu thì không, nhưng tớ thì có. Nợ tiền người khác thật tệ."

"Cậu lấy đâu ra số tiền đó vậy? Ninh Trí Viễn có trả lại phần tiền đặt cọc nhà cho cậu không?" Chu Linh Linh hỏi.

"Có." Hoắc Miện chỉ trả lời một cách mơ hồ để tránh giải thích quá nhiều. Cô không muốn giải thích rằng số tiền đó là phần thưởng khi làm y tá phụ trách phẫu thuật cho Tần Sở.

"Không tệ. Được rồi, nếu cậu đáng tin cậy như vậy, lần sau cậu cần tiền tớ sẽ cho cậu mượn tiền mà không nói lời nào." Chu Linh Linh gửi một cái mặt cười tới.

Sau khi Chu Linh Linh gửi số tài khoản ngân hàng của mình, Hoắc Miện đã chuyển tiền qua.

Sau khi trả lại những gì cô nợ, cô chỉ còn lại hai nghìn nhân dân tệ để chi tiêu. Tuy nhiên, cô lại cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Nằm trên giường, cô lắng nghe bản piano của Pachelbel"s Canon, chợt nhận ra một cuộc sống bình dị lại đẹp như vậy.

- Khu trung tâm, Cục Cảnh sát hình sự -

"Cao đội trưởng, đêm nay chúng ta đã trấn áp được một ổ mại da^ʍ, bắt giữ được những người trong đó." một cảnh sát trẻ xu nịnh nói.

Cao Nhân vỗ vai cảnh sát đó nói: "Làm tốt lắm, mọi người làm tốt lắm."

"Đội trưởng Cao, một trong những người đó đã say rượu khi chúng tôi bắt giữ anh ta. Chúng tôi đã yêu cầu anh ta cung cấp địa chỉ liên lạc để được tại ngoại, nhưng anh ta không cho chúng tôi biết tên. Điện thoại của anh ta cũng có mật khẩu, chúng tôi không thể mở khóa được , vì vậy chúng tôi cũng không thể liên lạc được với gia đình anh ta, chúng tôi nên làm gì tiếp theo?"

"Để tôi kiểm tra." Cao Nhân đi về phía phòng tạm giam.

Anh bước vào thì thấy một thanh niên hai má đỏ bừng, mùi rượu xộc vào mũi.

Cao Nhân cau mày, "Đồ đạc của anh ta đâu? Mang đến đây cho tôi."

"Đây, đội trưởng Cao." cảnh sát trẻ tuổi đưa cho anh một chiếc điện thoại di động.

Cao Nhân vuốt lên, phát hiện điện thoại yêu cầu mật mã vân tay. Không nói thêm lời nào, anh bước đến chỗ gã say rượu, cầm lấy ngón tay của hắn ấn vào điện thoại.

Cảnh sát trẻ tuổi ở một bên giơ ngón tay cái lên: “Đội trưởng của chúng ta quả nhiên có biện pháp.”

Sau khi Cao Nhân mở khóa được điện thoại, anh hơi cau mày khi nhìn thấy ảnh một người phụ nữ hấp dẫn trên màn hình chính.

"...Hoắc Miện?" Cao Nhân tự lẩm bẩm, không biết mình có nhìn đúng không.