Chương 44: Tai nạn

Cảnh Chí Tân nói: "Chị, yêu một người không sai, lỗi không phải ở chị. Nhà họ Tần năm đó thật đáng khinh bỉ khi dùng thủ đoạn thâm độc như vậy để ép hai người xa nhau. Sự thật là chị cũng bị tổn thương, đúng không? Chị cũng còn yêu Tần Sở rất sâu nặng đúng không?"

"Chí Tân..." Hoắc Miện đột nhiên không biết nên nói cái gì.

"Em không phải là một đứa trẻ không biết gì. Hơn nữa, em biết chuyện chị và anh Trí Viễn chia tay. Hôm trước, em có gọi điện cho anh ấy. Qua giọng điệu của anh ấy, em biết có chuyện gì đó đã xảy ra. Dù anh ấy không nói thẳng ra, nhưng em biết giữa hai người có gì đó không ổn. Trước khi mẹ vào bệnh viện, anh Tần Sở đã đến nhà chúng ta. Liên kết hai sự việc này lại với nhau, em nghĩ có lẽ chị chưa bao giờ có tình cảm với anh Trí Viễn. Chị vẫn còn yêu anh Tần Sở, chị không thể quên được anh ấy. Vì vậy, em sẽ không trách chị. Bố đã chết, mà người chết thì không thể sống lại. Tất cả những gì em mong là chị đừng bỏ lỡ những điều mà bản thân phải hối tiếc nữa. Tình yêu không phải là thứ có thể ép buộc mà có được. Em đã đọc trên một tạp chí rằng tình yêu là thứ mà chỉ có chính bản thân của mình hiểu rõ. Trí Viễn có thể là một chàng trai tốt, nhưng chị không yêu anh ấy. Em không muốn chị gái của mình phải sống cả đời với người đàn ông mà mình không yêu. Nếu chị còn thích anh Tần Sở thì hãy ở bên anh ấy. Dù mẹ không đồng ý, dù mẹ có ghét bỏ hay mắng mỏ chị, em cũng vẫn sẽ luôn ủng hộ chị. Em hiểu, những lỗi lầm của Tần gia gây ra không thể đổ lên hết đầu anh Tần Sở. Em mong chị được hạnh phúc, thấy chị hạnh phúc em cũng rất vui."

Cảnh Chí Tân vừa dứt lời, mặt Hoắc Miện đã giàn giụa nước mắt.

Cô không phải là một người dễ khóc. Sau khi chia tay với Ninh Trí Viễn, cô không hề rơi một giọt nước mắt nào.

Tuy nhiên, những gì em trai cô nói đã khiến cô rung động tận đáy lòng.

Em trai cô chỉ mới mười chín tuổi. Thật quý giá biết bao khi cậu có thể đặt mình vào vị trí của cô và hiểu những gì cô đã phải trải qua.

Cô chợt nhớ đến một câu nói rất phổ biến trước đây, "Người ta chỉ chú ý đến việc bạn bay cao bao nhiêu, nhưng chỉ những người quan tâm đến bạn mới lo lắng về việc bạn phải mệt mỏi như thế nào".

Em trai cô là một cậu bé ngọt ngào, luôn động viên khi cô gặp khó khăn.

Những năm qua, ngoài việc hỗ trợ tài chính cho em trai, Hoắc Miện cảm thấy cô thật sự không phải là một người chị tốt.

Cô chưa bao giờ quan tâm hay lo lắng cho em trai mình như cậu đã làm cho cô, cô cũng chưa bao giờ để ý đến suy nghĩ của em trai mình.

"Chị, đừng khóc nữa. Chị không còn là trẻ con nữa. Lại đây lau mặt đi, bộ dạng trong xấu xí thật." Cảnh Chí Tân đưa cho cô một gói khăn giấy.

Hoắc Miện lau khô nước mắt, hơi thở vẫn chưa ổn định.

"Chí Tân, chị không ngờ em lại hiểu chuyện như vậy. Cảm ơn em đã thấu hiểu cho chị."

"Nói vớ vẩn gì thế? Chúng ta là anh em mà! Mẹ và chị là hai người mà em yêu nhất trên thế giới này." Cảnh Chí Tân mỉm cười, để lộ một cặp răng nanh nhô ra.

Nước mắt Hoắc Miện lấp lánh khi bắt gặp ánh sáng.

Cô nghĩ, chú Cảnh, chú hãy phù hộ cho Chí Tân và cháu. Để chúng con luôn bình an, không gặp phải chuyện gì bắt trắc. Không ai trong chúng con có thể chịu thêm bất kỳ mất mát nào nữa.

Khi họ bước ra khỏi nghĩa trang thì đã là 1 giờ chiều.

"Không phải em đi thư viện học sao?"

"Chút nữa. Chị, em đói quá. Đi ăn chút gì đi."

Hoắc Miện gật đầu.

Sau đó, hai người bắt xe buýt trở lại thành phố, tìm một quán ăn nhỏ gần trường đại học của Cảnh Chí Tân. Họ gọi hai món ăn và súp.

Dù bữa ăn đơn giản nhưng họ vẫn rất vui.

Cảnh Chí Tân đang học kỳ hai của năm thứ nhất. Trường đại học này tuy không phải là tốt nhất, nhưng nó cũng không quá tệ. Về mặt kỹ thuật, đó là một trường đại học hạng hai.

Cậu học ngành kỹ thuật dân dụng, cô có nghe được, cậu dự định sẽ trở thành kỹ sư sau khi tốt nghiệp.

"Chị, khi em tốt nghiệp, tìm được việc làm, em có thể cùng chị nuôi cả gia đình. Đến lúc đó, mẹ và chị sẽ không cần phải vất vả như vậy nữa."

"Ừm." Hoắc Miện gật đầu với nụ cười trên môi.

Sau khi ăn xong, Hoắc Miện mua ít hoa quả cho em trai, đi cùng cậu đến cổng trường.

"Chị, chị về đi. Có gì thì gọi cho em." Cảnh Chí Tân nói, vẫy tay chào Hoắc Miện.

Khi Hoắc Miện trở về căn hộ của mình, cô dành cả buổi chiều để quét dọn sạch sẽ nơi này. Là một người trong lĩnh vực y tế, cô bị ám ảnh bởi vấn đề vệ sinh.

Lúc cô làm xong đã gần 6 giờ tối.

Mệt mỏi, cô cuộn người trên ghế, xem TV để gϊếŧ thời gian. Ngay sau đó, điện thoại của cô reo lên. Nhìn vào ID người gọi, cô thấy đó là một số lạ.

"Chị là chị của Cảnh Chí Tân phải không?" cậu bé ở đầu dây bên kia nghe có vẻ đang hoảng loạn.

"Là tôi."

"Em là bạn cùng phòng với Cảnh Chí Tân. Cảnh Chí Tân vừa mới bị tai nạn xe hơi trong khuôn viên trường. Cậu ấy đang trên đường đến bệnh viện số 1 để cấp cứu. Chị mau qua đi."

Hoắc Miện nghe vậy liền cảm thấy đầu óc choáng váng. Cô gần như sắp ngất đi.