Chương 55: Tin tưởng

- Bệnh viện Nhân dân số 1 Thành phố C -

Quyết định đích thân tự mình mổ cho Cảnh Chí Tân của Tần Sở đã khiến viện trưởng của bệnh viện lo lắng. Ông ngay lập tức ra lệnh chuẩn bị Phòng phẫu thuật VIP.

Mãi đến khi Tần Sở mặc bộ đồ phẫu thuật màu trắng, chăm chú đọc hồ sơ bệnh án, Hoắc Miện mới nhận ra người đàn ông này quyến rũ đến mức nào.

Cô không thể tin được cảnh tượng trước mắt là sự thật...

Cô không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, cô có thể nhìn thấy anh đứng trong phòng phẫu thuật với tư cách là một bác sĩ, với ánh đèn chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú của anh. Bóng dáng quen thuộc, người đàn ông mà cô từng yêu sâu đậm đang ở trước mặt cô. Cô cảm thấy như đang trong giấc mơ.

Cô đi đến Tần Sở một cách chậm rãi và lặng lẽ, nhưng anh đã để ý thấy động tĩnh của cô.

Vừa nhìn thấy Hoắc Miện,

ánh mắt anh dịu lại...

"Tôi muốn giúp anh."

"Không, không cần đâu. Em có thể đợi anh ở bên ngoài."

"Hãy để tôi giúp, tôi muốn vào đó. Tôi đã có mặt trong cuộc phẫu thuật quan trọng trước đó nên lần này sẽ không có vấn đề gì. Tôi sẽ hết sức cẩn thận." Hoắc Miện kiên quyết nói.

Tần Sở nhìn cô mấy giây, chậm rãi nói: "Cái này thì khác, cậu ấy là em trai của em, anh sợ em sẽ bị phân tâm."

“Nhưng…” Hoắc Miện có vẻ không chịu nhượng bộ, muốn nói thêm.

"Em có tin anh không?" Tần Sở hỏi.

Hoắc Miện im lặng...

“Nếu em tin tưởng anh, hãy để anh lo việc này.”

Im lặng vài giây, Hoắc Miện khẽ gật đầu...

"Bác sĩ Tần, chúng ta hãy bắt đầu ca phẫu thuật. Mọi thứ đã sẵn sàng rồi." Phó bác sĩ phẫu thuật mở cửa thông báo.

Tần Sở nhặt khẩu trang phẫu thuật lên. Anh từ từ đeo nó vào và quay vào phòng mổ.

Lúc đó, Hoắc Miện thề rằng cô chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào hấp dẫn hơn thế...

Hoắc Miện chờ ở ngoài phòng mổ, lòng lo lắng. Nửa giờ trôi qua mà không có động tĩnh gì.

Đột nhiên, tiếng bước chân vang vọng khắp hành lang. Hoắc Miện ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn người đi về phía mình.

"Viện trưởng, ông đến rồi."

"Ừ, trong đó thế nào rồi?"

"Tôi không biết nữa." Hoắc Miện vẻ mặt lo lắng.

"Không cần lo lắng. Tôi tin tưởng vào tay nghề phẫu thuật của bác sĩ Tần."

Hoắc Miện gật đầu...

Sau đó, viện trưởng đầy ẩn ý nói: “Chắc chỉ có cô mới có thể thuyết phục được cậu ấy đến đây.”

Hoắc Miện có chút xấu hổ. Cô không muốn phô trương mối quan hệ của mình với Tần Sở ra, cũng không muốn kể cho người khác biết.

"Tôi thực sự muốn thuê cậu ấy làm bác sĩ ở đây, nhưng thật không may... làm sao tôi có thể trả mức lương sánh ngang với mức lương mà một chủ tịch nhận được từ GK? Tuy nhiên, tôi rất tò mò một chuyện, cô là bạn của cậu ấy, có lẽ cô sẽ biết được điều gì đó."

"Chuyện gì?" Hoắc Miện trầm giọng hỏi.

"Bác sĩ Tần sinh ra trong một gia đình giàu có, là người kế thừa của GK. Tại sao cậu ấy lại ra nước ngoài học bảy năm tại trường Y Harvard? Tôi nghĩ... Chuyện này khá là lạ."

Hoắc Miện cắn môi, một lúc sau mới trả lời: "Thật ra tôi cũng không biết rõ lắm."

Nghe câu trả lời của cô, viện trưởng có vẻ hơi thất vọng...

"Dù sao thì cô cũng đừng lo lắng quá. Tôi chắc chắn rằng ca phẫu thuật sẽ thành công."

"Cảm ơn viện trưởng." Hoắc Miện gật đầu cảm ơn.

Viện trưởng quay người định rời đi nhưng nhanh chóng quay lại vì quên nói gì đó. "Một giờ trước, bệnh viện đã nhận được tiền phẫu thuật từ Phòng tài chính GK. Tổng cộng là 500,000 nhân dân tệ. 300,000 cho ca phẫu thuật và 200,000 còn lại có lẽ là phí để nằm lại theo dõi."

"Thật...sao?" Hoắc Miện ngạc nhiên. Tần Sở không những giao tiền cho cô nhanh chóng mà còn đưa thêm cho cô 200.000 nhân dân tệ để làm phí theo dõi. Anh ấy thực sự rất chu đáo.