Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thanh Xuân Của Tôi Cùng Với Anh Ấy

Chương 56: Chủ động tìm đến

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Hoắc Miện,

nghe nói em trai của em bị tai nạn.” Giọng một người đàn ông vang lên qua điện thoại.

Mặc dù số điện thoại đó không được lưu trên điện thoại của cô nhưng số đuôi "9999" cũng đủ để cô nhận ra được anh ta.

Người đàn ông đó không ai khác chính là Hoắc Tư Khiêm, con trai cả của dòng họ Hoắc, phó chủ tịch tập đoàn Hoắc gia.

"Phải. Thì sao? Anh gọi đến để chế nhạo tôi à? Nếu đó là lý do mà anh gọi điện cho tôi thì chắc anh cũng đã biết mọi thứ rồi. Tôi cúp máy đây."

Nói xong, Hoắc Miện đang định cúp máy...

"Chờ đã."

"Anh còn chuyện gì muốn nói?" Hoắc Miện chưa bao giờ thích Hoắc Tư Khiêm, mặc dù suốt bấy nhiêu năm anh vẫn luôn cố gắng để gần gũi với cô.

Cô luôn cảm thấy có ác cảm không thể giải thích được với người đàn ông này, thậm chí cô còn nghĩ rằng anh ta nên giống Hoắc Yên Yên và Hoắc Tư Nghĩa hơn, nếu anh ta không thích cô thì thà thể hiện ra còn hơn là giả vờ.

“Hoắc Miện,

em hiểu sai ý anh rồi, anh đã nói rồi, anh khác với Hoắc Yên Yên và Hoắc Tư Nghĩa.

“Các ngươi đều là người của nhà họ Hoắc thì có gì khác biệt?” Hoắc Miện lạnh lùng phản bác.

"Ha... em nói đúng. Nhưng để anh hỏi em điều này, họ của em là gì?" Hoắc Tư Khiêm cười hỏi.

"Tôi không có thời gian cùng anh để thảo luận những chủ đề vô bổ này. Tôi rất bận, tạm biệt."

“Hoắc Miện, anh có thể cho em mượn tiền.” Hoắc Tư Khiêm đột nhiên nói, cô vừa định cúp điện thoại.

Lời nói của anh khiến Hoắc Miện ngạc nhiên.

"Cái gì? Anh muốn cho tôi mượn tiền?"

"Phải, anh nghe nói tài xế đó đã bỏ trốn khỏi hiện trường. Cảnh sát vẫn đang điều tra, em trai của em vẫn chưa nhận được khoản bồi thường nào. Em ấy đang nằm ở bệnh viện Nhân Dân Số 1, đồng nghĩa với việc là em sẽ cần rất nhiều tiền để chữa trị cho nó. Anh biết em không có người bạn nào có thể cho em vay số tiền lớn như vậy, kể cả vị hôn phu của em. Thế nên anh nghĩ anh có thể cho em vay tiền, em có thể trả lại anh dần dần, anh không tính lãi."

"Tại sao đột nhiên anh lại có lòng tốt với tôi như vậy?" Hoắc Miện giễu cợt. Không có cái gì gọi là bữa ăn miễn phí, cô đã biết được đạo lý này từ lâu rồi.

Hoắc Tư Khiêm là doanh nhân chứ không phải nhà từ thiện. Anh ta sẽ không giúp đỡ ai đó nếu không có một lợi ích nào cho bản thân anh ta. Cô thực sự tò mò tại sao anh lại muốn giúp cô.

"Bởi vì em là em gái nhỏ của anh." Hoắc Tư Khiêm bật cười.

"Tôi không nhớ tôi có một người anh trai nào như anh. Trước đây tôi đã nói điều này chắc có lẽ anh đã quên, tôi sẽ nhắc lại cho anh nhớ lần nữa, đừng gọi tôi là em gái của anh nữa. Tôi biết anh muốn điều gì ở tôi, anh đừng nghĩ đến nó nữa. Tôi không có cổ phần nào trong nhà họ Hoắc, ông ấy cũng sẽ không cho tôi tài sản thừa kế nào, dù tôi có chết ngoài đường ông ấy cũng không quan tâm, anh đã hiểu chưa thưa anh Hoắc.”

"Em coi thường anh quá rồi. Anh có thể muốn gì được đây? Anh chỉ muốn giúp em."

"Ồ? Vậy thì cảm ơn, nhưng tôi thực sự không cần. Tiền phẫu thuật của em trai tôi... đã được thanh toán rồi."

"Thanh toán rồi? Ai đã giúp em số tiền lớn như vậy?" Hoắc Tư Khiêm tỏ ra ngạc nhiên.

"Đó không phải việc của anh. Hơn nữa, tôi không nghĩ chúng ta đủ thân thiết đến mức để nói đến những vấn đề cá nhân như vậy. Sau này xin đừng gọi cho tôi nữa, tôi rất bận." Sau đó, Hoắc Miện lập tức cúp điện thoại.

Hoắc Tư Khiêm mang lại cho cô một cảm giác kỳ lạ. Cô luôn cho rằng anh là một người đàn ông rất kỳ lạ, khó hiểu...

Tuy anh là người duy nhất trong nhà họ Hoắc đối xử tốt với cô nhưng không hiểu sao cô vẫn không thích anh.

Sau sự cố của chú Cảnh, cô đã từ bỏ cơ hội đi du học và theo học tại một trường đại học hạng ba trong nước.

Hoắc Tư Khiêm nhiều lần đề nghị đưa cô sang nước Anh nhưng cô đều từ chối.

Cô thực sự rất muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Hoắc. Đó là một gia đình không có tình thương và cô không bao giờ muốn quay lại nơi đó.

Về phần anh chị em, người duy nhất cô thừa nhận là em trai chỉ có Cảnh Chí Tân. Cô không muốn nhận thêm ai khác.

Thời gian trôi qua thật chậm rãi. Sau năm giờ, cánh cửa phòng mổ cuối cùng cũng mở ra.

Hoắc Miện bật dậy khỏi chỗ ngồi...
« Chương TrướcChương Tiếp »