Chương 7: Bắt gặp

"Hoắc Miện, chúng ta kết hôn đi." Anh lặp lại câu nói này ngay lập tức.

"Tần Sở, hãy nghe tôi nói này. Tôi sẽ kết hôn, nhưng không phải với anh. Anh đừng sống trong ảo tưởng nữa, giữa chúng ta sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu. Dù trên trái đất này chỉ còn mình ên anh là đàn ông, tôi cũng vẫn sẽ không quay lại với anh? Anh có biết không, anh là người duy nhất tôi hận thấu xương. Anh làm tổn thương tôi và gần như phá hủy trái tim tôi, nhưng tôi nghĩ anh sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác này như thế nào bởi vì anh không phải là tôi. Anh chưa bao giờ phải sống chung với những cơn ác mộng hằng đêm. Vì vậy, làm ơn, mỗi chúng ta đều có cuộc sống của riêng mình và tôi có một người bạn trai yêu tôi hơn bất cứ thứ gì trên thế giới này. Hãy đi đi, tôi không bao giờ muốn gặp lại anh. Đối với tôi, anh chỉ là một cái gì đó có thể dễ dàng biến mất khỏi cuộc đời tôi, tôi sẽ sống cuộc sống của mình mà không có anh trong đó. "

Hoắc Miện cho rằng mình đã nói rất rõ ràng, liền xoay người đi lên lầu

Nhưng Tần Sở đột nhiên nắm lấy cánh tay cô...

"Buông tôi ra! Tần Sở, anh còn muốn gì ở tôi?" Hoắc Miện còn chưa nói hết câu đã bị Tần Sở ôm vào lòng.

Anh ôm chặt Hoắc Miện đến nỗi đầu cô đập ngay vào l*иg ngực của anh; cô ngửi thấy mùi thơm nhẹ của nước hoa nhãn hiệu Versace trên áo sơ mi trắng của anh. Trong giây lát, Hoắc Miện cảm thấy trong vòng tay anh vô cùng thoải mái và quen thuộc. Nước mắt cô trào ra khi những kỉ niệm vụt qua.

Hoắc Miện ngạc nhiên với chính mình. Hoắc Miện, ngươi điên à? Ngươi không nhớ những gì người đàn ông này đã làm với ngươi sao?

Anh ta là tên khốn, tại sao ngươi lại lãng phí thời gian để nói chuyện với anh ta? Bây giờ ngươi sắp kết hôn với Ninh Trí Viễn! Nghĩ tới đây, Hoắc Miện chợt tỉnh táo lại.

"Tần Sở, buông tôi ra, đồ khốn, nếu không tôi sẽ la lên!" Hoắc Miện nhíu mày uy hϊếp anh.

Nhưng Tần Sở dường như không nghe thấy, anh càng ôm cô chặt hơn, không muốn buông ra...

Anh ôm chặt lấy cô như thể tìm lại được một món bảo vật đã mất. Tần Sở không phải là người nhiều lời; Có thể ôm Hoắc Miện như thế này, anh rất vui. Trở lại, anh có một mục tiêu: sẽ không ai chia cắt họ nữa, không ai cả.

Lúc này, Hoắc Miện nghe thấy giọng nói quen thuộc sau lưng: "Hai người đang làm gì vậy?"

Hoắc Miện giật mình quay lại. Đứng sau họ không ai xa là bạn trai của cô, Ninh Trí Viễn.

Anh ta dường như vừa mới tan ca. Trên tay anh là món ăn vặt yêu thích của Hoắc Miện, ngô nướng và coca.

Đầu óc Hoắc Miện cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại. Cô đẩy Tần Sở ra, lập tức giải thích: "Chí Viễn, nó.. không phải như vậy đâu. Xin anh đừng hiểu lầm. Nghe em giải thích, được không?"

"Được thôi. Anh đang nghe đây, giải thích đi." Ninh Trí Viễn bình tĩnh đến kinh ngạc, quay đầu nhìn Hoắc Miện. Sau đó, ánh mắt của anh ta hướng về phía Tần Sở đang đứng phía sau Hoắc Miện. Đôi mắt anh tràn ngập sự thù địch. Ninh Trí Viễn hiểu rất rõ Hoắc Miện không phải là người con gái lại làm những chuyện sau lưng anh. Hoắc Miện thậm chí không sử dụng WeChat, lịch làm việc hàng ngày của cô ấy gần như kín mít. Cô ấy là một người phụ nữ trung thực, anh ấy tin rằng phải có một lý do đằng sau cảnh tượng mà anh ấy vừa chứng kiến.

Hoắc Miện chưa kịp nên giải thích thế nào với Ninh Trí Viễn, Tần Sở đã đột nhiên mở miệng: "Hoắc Miện... là của tôi."