Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thanh Xuân Của Tôi Mang Tên Cậu

Chương 42: Giận (3)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vào lớp học cô vẫn như bình thường đi đến chỗ ngồi của mình xem như không có chuyện gì xảy ra. Cậu cũng đồng thời đi vào lớp, lúc đi ngang qua chỗ cô có liếc nhìn một chút rồi đi về chỗ của mình.

Các tiết học cuối cùng cũng kết thúc một cách đầy mệt mỏi, mọi người trong lớp đều chuẩn bị ra về. Cô cũng nhanh chóng dọn dẹp tập sách của mình rồi đi đến chỗ của cậu đứng đó không nói gì cả chỉ chờ cho cậu xong rồi thì cùng đi xuống nhà xe, suốt lúc đi xuống cũng không ai nói gì cả.

Cậu rất lo lắng, cậu không biết làm gì để cô có thể chú ý tới mình cả, cậu không muốn cô cứ không nhìn tới mình như vậy. Thật khó chịu.

- Anh đã làm gì sai sao?_ Cậu hỏi

- Nếu anh làm sai anh sẽ nhận sao?_ Cô liếc cậu

- Nếu là em anh sẽ nhận_ Cậu nói

Cậu nghiêm túc, cậu không có ý lừa gạt hay đùa bỡn cô gì cả.

- Anh nói dối_ Cô nói

Cô không tin, nếu cậu nói như vậy thì tại sao khi nãy lại cười với con bé kia thân mật như vậy, cô không tin được, một chút cũng không. Vì cậu mà cả buổi học tâm trí cô đều nghĩ đến cảnh tượng đó không thể tậo trung vào bài giảng được.

- Em không tin anh... Anh không đáng để em tin tưởng như vậy sao?_ Cậu trầm mặt nhìn cô

- Em... Không phải có ý đó..._ Cô có hơi cảm thấy có lỗi

- Vậy là ý gì?

Cô im lặng tránh đi ánh mắt của cậu, cái ánh mắt kia làm cô không thể nói được gì cả, nó có chút gì đó của sự thất vọng cùng với tức giận. Cậu giận cô sao?

Cả hai đều im lặng...

- Bỏ đi, về thôi..._ Cậu lạnh nhạt nói

Cô không nói gì leo lên xe ngồi. Trên đường đi, cả hai đều rất im lặng, mặc cho trong lòng mình rất muốn bộc lộ những suy nghĩ nhưng họ lại kìm lại vì sợ đối phương sẽ hiểu lầm ý của mình.

Về đến nhà cô, đợi cho cô xuống xe cậu liền nắm lấy tay cô kéo lại canh đúng môi cô mà hôn lấy hôn để. Cô bị tập kích bất ngờ thì cố đẩy cậu ra nhưng cái cơ thể không nghe lời gì cả cứ đẩy với lực nhẹ thôi, như mèo vậy.

Hôn xong thì, tâm tình cậu mới đỡ hơn một chút.

- Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa em nên nhớ anh vẫn luôn tin tưởng em cho dù em có làm gì sai trái anh vẫn đứng về phía em_ Cậu nói



Cậu đang cố gắng truyền đạt điều mà mình muốn cho cô nghe, cậu muốn cô cũng sẽ tin tưởng cậu như cái cách cậu tin tưởng cô cũng như tình cảm của hai người vậy.

- Được, em hiểu rồi, lúc nãy thật xin lỗi... Em đã rất giận..._ Cô ngượng ngùng nói

- Anh cũng có lỗi, anh vì muốn xem em có ghen không nên mới làm như vậy

- Đồ ngốc, tất nhiên là em ghen rồi_ Cô ôm cậu cười

- Nhưng tại sao anh lại cười với cô bé kia, nhìn rất thân mật a!_ Cô nói tiếp

- Lúc đó anh nghĩ về em nên mới sơ ý cười trước mặt người khác thôi_ Cậu nói

Cô bắt đầu đỏ mặt rồi liền đẩy cậu ra đi nhanh vào nhà, lúc đi đến cửa nhà thì cô quay lại nhìn cậu một lúc rồi nói

- Ngày mai gặp lại nhé!_ Cô nói

Chưa hết, cô vừa nói vừa giơ hai cánh tay lên tạo thành hình trái tim lớn hướng về phía cậu mà lắc lư, sau đó vụt vào nhà luôn.

Cậu đúng là bị cô làm đứng hình, mất một lúc mới tỉnh lại. Cậu cười rồi đạp xe đi, trong lòng sướиɠ tột độ luôn. Người gì đâu mà dễ thương quá trời!

Vào nhà, cô liền phát hiện mẹ đâu rồi... Cô chạy khắp nhà, mở cửa từng phòng kiểm tra nhưng không thấy ai cả. Cô liền lấy điện thoại ra kiểm tra thì thấy mười của gọi nhỡ của bố liền hoảng hồn bấm gọi lại ngay.

- Công chúa à, sao giờ này con mới bắt máy thế này..._ Bố giọng buồn rầu.

- Bố có biết mẹ đã đi đâu không?

- Mẹ con hiện giờ đang nằm trong bệnh viện đây...

Cô như bị doạ sợ xuýt đánh rơi di động của mình, mẹ sao lại nằm trong bệnh viện thế này?!

- Tại sao mẹ lại nằm viện vậy bố?!

- Bà ấy bị người ta chạy xe đυ.ng phải, con đến đây đi, bây giờ mẹ con chuẩn bị phẩu thuật lấy máu động ở não..._ Bố cô giọng đầy lo lắng

- Con đến ngay!

Cô chạy đến thì, chỗ phòng phẩu thuật đã sáng đèn rồi. Cô rất sợ, cô cứ ngồi đó chờ suốt một lúc cho tới khi bố cô đi đến vỗ vai cô.



- Cũng muộn rồi, con cần phải ngủ để ngày mai còn đi học

- Con không đi đâu

- Mẹ con sẽ rất tức giận nếu con bỏ học đấy, không sao đâu chỉ là lấy máu đông thôi mà.

- Con không muốn lỡ mẹ bị làm sao thì....

- Mẹ sẽ không sao, con cần phải tin tưởng mẹ con chứ. Con đang cuối cấp rồi, cần phải giữ đầu óc tâp trung để học_ Ông Đường nói

- Vâng..._ Cô rủ mắt xuống rồi đứng dậy đi về

Cô không về nhà mình mà chạy qua nhà cậu, cậu khi nghe hết sự tình thì liền cho cô ngủ nhờ một đêm.

Cậu ngạc nhiên là cô suốt lúc nói chuyện không rớt một giọt nước mắt nào cả. Cô gái nhỏ chỉ vừa mới vào cuối cấp đã gặp những chuyện không hay nhưng lại chẳng khóc than gì cả. Em muốn diễn trò mạnh mẽ tới chừng nào đây? Đường Tiểu Nghi...

- Anh tự hỏi sức chịu đựng của em còn tới chừng nào nữa đây..._ Cậu ôm cô vào lòng mình

- Em...

- Có anh ở đây em không cần phải đeo cái lớp vỏ bên ngoài ấy đâu... Muốn khóc thì cứ khóc đi_ Cậu nói

Cái ôm mang theo sự ấm áp trùm lấy cô, thật sự rất ấm. Mũi cô chợt thấy cay cay, nước mắt bắt đầu chảy ra từng giọt từng giọt. Cô khóc, cứ vùi vào lòng cậu mà khóc đến thảm thương.... Cậu đau lòng cứ ngồi đó vuốt nhẹ lưng cô như một sự an ủi nho nhỏ mà cậu có thể làm bây giờ.

Cô khóc đến khi mệt lã liền dựa vào cậu mà thϊếp đi... Khi tiếng khóc dần im lặng, cậu biết rằng cô đã ngủ. Cậu bế cô lên phòng của mình, đặt cô lên giường rồi đắp chăn lại, khẽ lau đi giọt nước mắt còn đọng lại trên mi. Cậu đi ra khỏi phòng mình, mở điện thoại, cậu bấm vào một dãy số nào đó rồi điện thoại liền đổ chuông, ba giây liền có người bắt máy.

- Lục thiếu gia_ Một giọng nói già nua cất lên

- Nghe nói có một bệnh nhân bị máu đông ở não hiện đang làm phẩu thuật có phải không?

- Vâng chúng tôi đang tiến hành phẩu thuật cho bà ấy.

- Tôi sẽ chi trả số tiền phẩu thuật của bà Lý cho nên các ông làm cẩn thận cho tôi_ Cậu nói

- Vâng, chúng tôi sẽ cẩn thận_ Nói có chút kính nể

Cuộc trò chuyện, cậu thở dài nhìn ra ngoài ban công. Trời hôm nay nhiều sao quá nhỉ?
« Chương TrướcChương Tiếp »