Chương 96: Hiểu nhầm (2)

Ngày tháng nghỉ hè trôi đi trong chớp mắt, thế nào ngày mai đã là ngày đi học lại. Không biết vì sao mà tôi lại cảm thấy hồi hộp quá không biết! Chắc là phần vì dáng vẻ mới của tôi, phần vì không biết đối diện với Tấn Phong như nào!

Trong suốt hai tháng nghỉ hè, cậu không hề trả lời lại tin nhắn của tôi, ngay cả xem cậu cũng không thèm.

Tuy rằng tôi đã cố gắng để quên đi chuyện đấy, nhưng mà khó thật sự luôn ý! Cứ cách vài 3 ngày lại vào nhìn xem cậu trả lời chưa, hay chỉ là đã xem thôi cũng được.

Tôi có ý định là ngày mai sẽ vào trường để giải thích với cậu nhưng mà xem ra người tính không bằng trời tính mà. Cậu vừa bắt gặp tôi là tránh đi như tránh quỷ vậy ý.

Tôi cũng mặc kệ, vì có gì lên lớp tôi sẽ nói chuyện với cậu sau. Thế nào mà cậu lại ngồi cách xa tôi tận mấy dãy lận cơ, tôi ngồi ở bàn dưới cùng kế bên cửa đi vào thì cậu lại ngồi ở bàn hai ở dãy ngay bên dưới bàn giáo viên.

Cả hai mỗi người ngồi một góc như vậy hỏi sao có thể nói chuyện đây.

Đó chẳng là gì khi mà cậu lại ngồi kế bên Huyền Anh. Sự việc này chẳng thể xảy ra nếu chủ nhiệm lớp tôi không cho tự do ngồi, thích ngồi đâu thì ngồi đó. Nhưng cũng chẳng xui xẻo lắm khi tôi đã thoát khỏi được thầy Đàm.

Thấy cậu ngồi ở đấy tôi dĩ nhiên cũng định tiến tới ngồi kế cậu chứ, nhưng mà xui xẻo thế nào Huyền Anh đã tới chiếm chỗ trước. Xung quanh cậu cũng chẳng còn chỗ trống nào cả nên tôi đành ngậm ngùi đi về chỗ chưa có ai ngồi duy nhất trong lớp.

Ngồi ở đằng sau nên tôi có thể thấy rõ Huyền Anh đang nói chuyện với Tấn Phong, dù cậu chẳng đáp lại gì cả nhưng tôi dĩ nhiên cũng bực chứ! Mà càng bực tôi lại càng muốn coi tiếp xem hai người ấy làm gì.

Tấn Phong có vẻ chẳng muốn nói chuyện với Huyền Anh nên cậu cứ ngồi đấy im lặng. Còn Huyền Anh cứ nói gì đấy, do xa quá nên tôi chẳng nghe rõ.

Lúc đầu tôi cứ nghĩ rằng cậu sẽ mau chóng hết giận thôi, nhưng nào ngờ đã đi học được mấy tuần nhưng cậu vẫn chưa nói với tôi câu nào cả.

Không phải là tôi không lại nói chuyện với cậu đâu, cứ mỗi lần tôi lại bắt chuyện là cậu lại lơ đi như đúng rồi vậy ý. Huyền Anh thấy vậy cứ nhìn tôi kiểu khinh khinh, lâu lâu còn nhếch mép cười nữa cơ.

Nhưng quan trọng là cậu vẫn không hề muốn nói chuyện với tôi. Đúng là buồn hết sức luôn!

Một hôm, vào lúc ra về, mọi người trong lớp gần như về hết. Lúc này tôi mới để ý thấy Tấn Phong đang đeo cặp chuẩn bị bước ra cửa lớp, tôi mới vội chạy tới chắn trước mặt cậu.

"Tôi muốn nói chuyện rõ ràng với cậu."

Tôi nói. Lần này tôi thật sự muốn giải thích mọi chuyện cho cậu, chứ cậu cứ coi tôi là không khí mãi như vậy thật sự khiến tôi rất là khó chịu.

Cậu không hề để ý đến tôi mà đi sang khoảng trống bên cạnh. Rồi cậu rời đi mà chẳng nói gì cả.

Tôi cũng chỉ đứng im ở đó mà không hề đuổi theo gì cả. Bởi vì tôi biết, dù đuổi theo thì cũng chẳng được gì.

Ngày qua ngày, Tấn Phong và Huyền Anh càng thân hơn trước. Tấn Phong có mặt ở đâu là y như rằng Anh có mặt ở đấy.

Điều đó trái ngược với tôi và Tấn Phong, dường như khoảng cách giữa hai chúng tôi càng ngày càng xa, chỉ e là đến một lúc nào đó, tôi và cậu chỉ còn là người dưng.

Dạo gần đây cũng vì điều đó mà tôi vô cùng u sầu, đã vậy bên tai lại là giọng quở trách của Gia Bảo nữa cơ chứ.

"Bà làm gì đi chứ? Tại sao lại để Tấn Phong thân mật với Huyền Anh như vậy hả?"

Đối với câu nói ấy tôi không hề đáp lại gì cả. Làm gì là làm gì đây? Tôi còn không biết là tôi phải làm cách nào để có thể nói chuyện lại với cậu, vậy thì nói gì đến chuyện tìm cách tách hai người kia ra.

"Này, bà làm gì mà ủ rũ vậy hả? Bà mau lại kêu Tấn Phong về đây ngồi với bà đi! Chứ để hai người kia ngồi chung với nhau tôi không an tâm."

"Này, nói gì đi chứ!"

Giọng Gia Bảo cứ lải nhải bên tai tôi. Bực quá, tôi hét lên.

"Có im đi không hả? Có giỏi thì tự ông đi mà làm!"

Nói xong, tôi nhìn xung quanh thì mới phát hiện ra có rất nhiều con mắt đang nhìn tôi. Lúc này tôi mới chợt nhớ tới là đang ở lớp học.

Đây là giờ ra chơi nên mọi người đang trò chuyện rôm rả, cũng do chính tiếng la ban nãy của tôi mà mọi người đã ngừng lại mọi hành động mà nhìn sang tôi.

Tôi cảm thấy bản thân hơi nóng nảy nên mới nói nhỏ.

"Xin lỗi, ban nãy tôi nóng tính quá!"

"Không sao, nhưng mà dạo này bà bị làm sao đấy?"

"Ông còn hỏi nữa à? Tất cả là do ông hết đấy!"

"Tôi đã làm gì đâu mà tại tôi?"

Gia Bảo ngạc nhiên hỏi. Tôi liền giải thích cho sự thắc mắc của tên này.

"Nhớ cái vụ ông nhờ tôi đọc thư tỏ tình năm lớp 11 không?"

"À, thư tỏ tình của em lớp 10 đúng không?"

"Nó đó! Nhờ vụ đó mà Tấn Phong giận tôi, giận đến giờ luôn đó."

"Ủa gì? Tấn Phong giận hơn 3 tháng luôn rồi đấy à?"

"Chính xác là 3 tháng 2 tuần."

"Vậy là trong khoảng đó bà và cậu ta không nói gì luôn à?"

Tôi chán nản gật đầu. Gia Bảo dường như cảm thấy có lỗi hay sao mà im lặng một lúc. Lát sau, cậu nói.

"Giờ tôi chỉ bà cách này này."

"Cách gì?"