chương 1.2

Nhìn Ôn Hinh mặt mũi trắng bệch, Hứa cô cô thật ra không biết nàng muốn lược thẻ bài về nhà tự gả, còn tưởng rằng nàng lo lắng đi gia đình không tốt, liền thấp giọng khuyên giải an ủi nói: “Tứ gia trong phủ so với trong phủ khác thanh tịnh hơn nhiều, tính ra người trong phủ chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngươi đi nơi đó sẽ có ngày xuất đầu.”

Lưu tại trong cung thì không tốt, Hoàng Thượng hậu cung phi vị vị trí đều đã đầy, dù được sủng ái cũng không có tiền đồ.

Thẳng quận vương phủ có cái nhất vãng tình thâm đại phúc tấn, Tam gia là cái đa tình bên người mỹ nhân không đếm được, Ngũ gia trong phủ lộn xộn, phúc tấn thϊếp thất một nồi cháo lăn lộn.

Tứ gia tuy rằng ít khi nói cười, trời sinh tính tình nghiêm túc, nhưng trong phủ thanh tịnh, chỉ bằng tướng mạo Ôn cô nương này chỉ cần không quá ngốc, chắc chắn có thể hỗn ra cái bộ dáng.

Ôn Hinh trong đầu từng đợt sấm sét ầm ầm, Tứ…… Tứ gia?

Ung Chính!

Sao có thể đâu?

Trong lịch sử Ung Chính bên người không có nữ nhân họ Ôn, như thế nào xuyên qua một chuyến, nàng liền phải đi làm tiểu thϊếp của Ung Chính?

Nói chuyện một chút, đã có tiểu cung nữ đem đồ vật của Ôn Hinh thu thập xong, đồ vật không nhiều lắm, hết thảy chỉ chứa đầy một cái tay nải nhỏ.

Đeo tay nải lên vai, bị Hứa cô cô dẫn đi ra ngoài.

Ra cửa, liền nhìn thấy ở cửa Trữ Tú Cung còn có một cô nương bị một cung nữ dẫn ra đứng ở đó đợi, nhìn đến các nàng lại đây, cung nữ kia cười đến đón, “Cô cô, Cảnh cô nương đang chờ ngài đâu.”

Cảnh cô nương tiến lên hơi hơi uốn gối.

Hứa cô cô nhàn nhạt gật gật đầu, không còn vẻ mặt nhu hòa khi ở cùng Ôn Hinh, một câu vô nghĩa cũng không nói xụ mặt mang theo các nàng đi ra ngoài.

Ôn Hinh lúc này trong lòng nghĩ, Cảnh thị?

Đó không phải nữ nhân sống lâu nhất trong hậu cung Ung Chính sao?

Bị các loại tiểu thuyết phim truyền hình Thanh xuyên đầu độc, nữ nhân bên người Tứ gia thật là thuộc như lòng bàn tay a.

Cảnh thị ở niên đại người đoản mệnh, mà sống đến 96 tuổi không nói, cuối cùng còn lấy Hoàng quý phi danh phận mà nhập táng!

Tỷ tỷ thật là bái phục!

Hơn nữa nhân gia sinh đứa con trai, không chỉ tránh thoát các loại đấu đá mà nuôi lớn, còn một đường phong cảnh đến Càn Long triều phong thân vương cuối cùng được chết già.

Đây là người tuyệt đỉnh thông minh a.

Cùng người như vậy tiến Tứ gia phủ, thật muốn phun một ngụm máu.

Này cũng quá bi ai.

Dọc theo đường đi Cảnh cô nương cúi đầu, cũng không liếc nhìn nàng một cái, Ôn Hinh cũng đi theo Hứa cô cô cúi đầu đi, ẩn ẩn có thể cảm giác được Cảnh thị đối nàng kiêng kị cùng không thích!

Không có biện pháp, nàng sinh ra đẹp a, hai người đứng chung một chỗ, liền đem Cảnh thị ngược thành cặn bã.

Nhân gia không mừng nàng, cũng có thể hiểu.

Mơ mơ màng màng đi theo Hứa cô cô đến cửa Vĩnh Hòa cung bái lạy, sau đó Hứa cô cô đem các nàng đưa ra ngoài cửa cung giao cho ma ma đến đón người.

Ôn Hinh cũng chưa kịp cùng Hứa cô cô từ biệt, đã bị đỡ lên xe ngựa, cùng Cảnh thị một chiếc xe, lung lay đến Tứ gia phủ.