chương 4.1

Vui sướиɠ mà ăn no, Dục Tú ngồi ở một bên nghe diễn, A Ca Sở lớn có như vậy, đương nhiên không có nơi để xây cái sân khấu để người tới hát tuồng, chẳng qua ở nữ quyến, có rất nhiều có thể nghe.

Con dâu hoàng gia cũng là người, hơn nữa lại là một đám người đáng thương, ở nhà người khác thì trước khi đón dâu khẳng định sẽ không để có con vợ lẽ cùng thứ nữ sinh trước, nhưng mà ở hoàng gia liền không như vậy, trong phủ gia sủng trắc phúc tấn, sủng cách cách, đều là lý thường, hẳn là, chỉ cần không khác người, các nàng liền không thể quản, vì vậy trong lòng tự nhiên bị đè nén.

Như vậy một đám chị em dâu ghé vào cùng nhau, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ châm chọc một chút hồ ly tinh trong phủ, đương nhiên càng nhiều thời điểm, các nàng nói chính là hồ ly tinh trong phủ người khác, thay người khác căm phẫn, giống như chính mình ở hoàn cảnh như vậy có thể xử lý ổn thỏa.

Dục Tú làm người hầu bưng lên trà tiêu thực, một bên uống trà, một bên nghe diễn, miễn bàn có bao nhiêu thích ý.

“Các ngươi trong phủ cái kia Lưu Giai thị thế nào, không nháo chuyện xấu gì đi?” Thất phúc tấn quay đầu thò qua hỏi.

Ăn dưa quần chúng - Dục Tú phản ứng bình đạm, “Liền như vậy thôi, dù sao có cung quy đó, có thể làm ra chuyện xấu gì.” Náo loạn liền phạt, dù sao nàng không sợ gì cả, không sợ gặp bị gia ghét, cũng không cầu gia ân sủng, càng không nghĩ hậu viện một mảnh thái bình, cho nên nên phạt thì phạt, một chút đều không sợ nữ nhân khác nháo.

Thất phúc tấn dường như có chút hiểu rõ, thời điểm ăn tết, Ngũ tẩu còn không phải như vậy, ăn cái gì cũng không tiết chế, nhắc tới trắc phúc tấn cũng không gợn sóng, bộ dáng thông suốt, đại khái là đối với Ngũ gia hết hy vọng đi.

Khả năng vào một năm nào đó nàng cũng sẽ biến thành như vậy, bất chấp tất cả, nhưng mà trước đó, tốt nhất nàng cần sinh được con vợ cả, nửa đời sau cũng có cái dựa vào.

“Ngũ tẩu về sau nếu không có việc gì nói, chúng ta hai tỷ muội đi lại đi lại, dù sao cũng ở cách vách, cùng nhau trò chuyện cũng có thể tống cổ thời gian.” Thất phúc tấn lúc này cảm thấy Ngũ tẩu có chút đáng thương, nhưng mà trong cung xác thật là tịch mịch, thật sự nếu không cùng đám trắc phúc tấn, cách cách đấu đá, thì cũng nhàm chán hỏng rồi.

“Hảo, có thời gian liền tới tìm ngươi chơi.” Dục Tú trả lời rất dứt khoát lưu loát, bên hoàng tử phúc tấn kết giao cần chú ý đúng mực, sợ ngày sau cuốn vào đoạt đích, nhưng là Thất phúc tấn liền giống nhau, Thất gia cùng các nàng gia giống nhau, đều sớm bị loại, hơn nữa đều không có vì những người khác phất cờ hò reo.

Yến hội tiến hành được một nửa, trên cơ bản chính là tán gẫu, Thái Tử Phi cùng Đại phúc tấn, Tam phúc tấn cùng Tứ phúc tấn, Dục Tú cùng Thất phúc tấn, mặc kệ là nữ nhân ở tầng lớp nào thì luôn là thích chia nhóm, cũng không biết trong lịch sử trứ danh Bát phúc tấn gả vào về sau sẽ thế nào, nhưng hiện tại chị em dâu có thể nói là thực bình thản, không có phát sinh xung đột gì, bao gồm Thái Tử Phi cùng Đại phúc tấn, hai người trượng phu tuy rằng bất hòa nhiều năm, nhưng chị em dâu hai người nói chuyện cũng không thấy mùi thuốc súng.

Trở lại trong chính mình phòng, Dục Tú lười nhác ngồi ở trước gương trang điểm, để các cung nữ tháo trang sức cho nàng, tháo tóc, quần áo trên người chờ lát nữa nàng cũng phải đi thay, ở địa bàn của mình đương nhiên là việc nào thoải mái thì làm thôi.

“Bữa tối bảo thiện phòng bên kia làm chút đồ ăn thanh đạm đưa lên.” Thu thập xong, Dục Tú phân phó nói, lúc này khoảng cách bữa tối còn hai cái canh giờ đâu.

Nhưng cung nữ bên người đã quen, sắc mặt không đổi làm người thông tri xuống.

Có ăn có uống có nhà có tiền có cuộc sống vô ưu tất nhiên tốt, chẳng qua thực sự nhàm chán, nàng lại không thể làm người ra ngoài cung tiện thể mua thoại bản đem vào, càng không thể làm người tiến vào thuyết thư, trong viện cũng không có chuyện quản, phần lớn thời gian chỉ có thể dùng để phát ngốc.

“Chủ tử, muốn hay không thêu cái túi tiền cho chủ tử gia, kỹ thuật thêu của ngài là tốt nhất.” Lục Linh ra chủ ý, tính lên chủ tử đã lâu không động thủ thêu đồ vật, lần trước động thủ vẫn là năm trước cho chủ tử gia làm quà sinh nhật, chủ tử dùng nửa tháng để làm bộ quần áo, bên trên hoa văn tất cả đều là chủ tử tự mình thêu.

Dục Tú từ khi đi vào thế giới này còn không có động thủ thêu đồ vật đâu, nhưng là nàng kế thừa nguyên thân ký ức, hẳn là cũng có thể kế thừa nguyên thân kỹ năng.

Nàng khi còn nhỏ cũng từng ảo tưởng chính mình có thể thêu thùa, làm quần áo, đánh đàn, pha trà, bất quá chỉ có thể ảo tưởng mà thôi, ở cô nhi viện lớn lên, mấy thứ này đều không được tiếp xúcư, nhiều lắm chính là vá quần áo, thêm nút thắt mà thôi, cho nên nàng đối thêu hoa cảm thấy hứng thú, nhưng mà thêu túi tiền cho vị kia gia thì thôi, người ta lại không thiếu túi tiền, hơn nữa nguyên thân phía trước cũng không thiếu đưa, cũng không thấy có tác dụng.

Cho nên đi lấy lòng người khác, còn không bằng lấy lòng chính mình.

“Thêu cái khối khăn đi, ngươi đi tìm một ít màu sắc tươi sáng lại đây.” Tuy rằng ở thế giới này đã làm vợ người ta, nhưng tâm hồn thiếu nữ không phải nói thành hôn là mất, mặc kệ là quần áo hay là trang sức, nàng đều thích tươi sáng một ít.

Lúc này không cần Dục Tú nói, cung nữ bên người cũng biết là không phải thêu cho chủ tử gia, rốt cuộc phấn phấn nộn nộn đồ vật nhưng không thích hợp nam nhân dùng.

Lục Linh ở trong lòng đầu thở dài, chủ tử hiện giờ đối với chủ tử gia càng không để bụng, bất quá này việc này không phải một cái làm nô tài như nàng có thể khuyên.