Chương 11: Bóng Cô Gái

"Hay là... Hai mình ra ngoài đi vòng vòng coi!" Bảo vệ Kiên nói.

"Ừm, hả? Lại đi tuần?" Lý Giao ngạc nhiên hỏi.

Bảo vệ Kiên nhìn ra cửa sổ, gật gật đầu. "Ừ, đi tuần thêm."

Lý Giao mới làm ngày đầu, không có ý kiến gì, xách đèn pin đi theo bảo vệ Kiên, tuyệt nhiên cái ba lô không thể thiếu. Bảo vệ Kiên thấy hắn vác ba lô, cười nói. "Ba lô mày có vàng sao? Bỏ lại đi!"

Lý Giao hung hăng lắc đầu. "Thứ này của em rất quan trọng, có chết cũng phải mang theo!"

Bảo vệ Kiên ngu một hồi, xem Lý Giao nói mười phần đàng hoàng.

Cả hai ra ngoài, Lý Giao như cũ chia đôi con đường, bảo vệ Kiên ngăn cản, nói là đi chung được rồi. Lý Giao cũng được rồi, cảm thấy lạ, không phải đặc thù công việc mà là tên Kiên này thật lạ nha.

Hai người đi nửa vòng công trường đen thùi, gió thổi tùy thời lạnh. Bảo vệ Kiên hướng đến nhà vệ sinh. Ở công trường, nhà vệ sinh vô cùng tối giản, chỉ có một căn phòng chật hẹp, đến nam nữ còn không phân biệt.

"Đi, mày làm gì đi chậm vậy?" Bảo vệ Kiên thúc giục.

Lý Giao theo sau mà kỳ khôi, anh ta đi vệ sinh còn gọi hắn theo làm gì. Kết quả bảo vệ Kiên đứng trước cửa nhà vệ sinh, Lý Giao dừng lại, cách xa trên năm mét. Hắn còn cẩn thận quay lưng ra ngoài, dùng đèn pin giả bộ quan sát.

"Này!" Bảo vệ Kiên ngoắc lại. "Tới đây!"

Không biết nói sao, Lý Giao thoáng qua ánh mắt muốn gϊếŧ người, nói. "Ha ha, tôi không phải như anh nghĩ đâu!"

"Nghĩ gì, thằng này... Lại đây với anh xíu coi!" Bảo vệ Kiên cười thân thiện, trong cái nhìn của Lý Giao, gương mặt anh ta so với đại vương thấy thịt Đường Tăng rất giống nhau.



"Anh hiểu lầm rồi, tôi không phải như anh nghĩ đâu mà!" Lý Giao khổ tâm nói.

Bảo vệ Kiên bước đến, Lý Giao giật mình đề phòng, thằng cha này rốt cuộc muốn làm gì, còn định nắm tay hắn sao. Linh như miễu, bảo vệ Kiên nắm tay Lý Giao thật. "Đi lại đây anh nhờ chút!"

Cái nắm tay như có điện khiến cho Lý Giao ấm đầu, hắn co bàn tay chọc một cái. "Binh!" "Ai ui!" Bảo vệ Kiên bụm mặt lui ra, bầm đen con mắt bên trái.

"Tôi nói tôi không không phải hạng người như vậy!"

"Người gì? Ai ui!" Bảo vệ Kiên nói, lại ôm con mắt. "Tao nhờ mày canh tao... Đi tè một chút thôi!"

Lý Giao hùng hùng hổ hổ đi đến, dường như muốn đấm thêm một cái nữa. Bảo vệ Kiên vội xua tay. "Bình tĩnh bình tĩnh, tao sợ..."

Anh ta quay qua quay lại, nói nhỏ. "Cái đó cái đó, mày làm ơn thông cảm cho tao tè một chút!"

Lý Giao cảm giác xốn con mắt, nói. "Anh đi tè đâu ai cấm anh? Còn kêu tôi canh, đừng tưởng tôi mới vô rồi muốn... Mà cái đó là cái gì?"

"Cái đó... Tao không dám nói!" Bảo vệ Kiên tỏ ra tử tế nói. "Tao đang mắc, mày cho tao đi rồi ra kể mày nghe!"

Lý Giao bán tín bán nghi. "Anh đi đi, nếu dám giở trò..."

Hắn tàn nhẫn đưa bàn tay. "Tôi cắt!"

"Rồi rồi!" Bảo vệ Kiên mở cửa, chui vào toilet.

Lý Giao quay mặt ra ngoài, chưa hết bực mình. Công trường vô cùng trống trải, bê tông, đất cát xa xa một đống, chính giữa còn toạ lạc một cây bàng khá to, cành lá đại hãn. Từ ngoài cổng vào đến phía cuối, dãy nhà khoảng năm sáu căn gì đó, có hai lầu. Nhìn qua cũ kỹ bám đầy bụi đất, không có sơn tường, không có cửa, bên trông đương nhiên không có ruột. Vài chỗ lồi sắt lồi nhựa, Lý Giao chưa biết là nó đang được xây lên hay đập đi nữa.



Đèn pin vừa qua, đột nhiên hắn phát hiện trên cây bàng vậy mà có một cô gái đang ngồi trên cành. Do xa quá hắn không nhìn rõ hình dáng hay gương mặt, nhưng thấy tóc dài đen hẳn là nữ.

Tức khắc lông tơ dựng ngược, "Ầm!" Lý Giao suýt nữa cắm đầu xuống đất, quay lưng, bảo vệ Kiên vừa bước ra nói. "Cánh cửa này cứ hay kẹt, tao bị hoài!"

Lý Giao nghe l*иg ngực mênh mông, thở mấy hơi quay lại, nhưng trên cây bàng đã mất đi cô gái. Hắn cố ý soi đèn pin, vẫn là không thấy gì.

"Cảm ơn nha, đi vào!" Bảo vệ Kiên định vỗ vai, Lý Giao nhảy qua một bên né đi.

Hai người đi đến gần cổng. Vừa rồi làm Lý Giao liên tiếp nuốt nước bọt, ước chừng dùng nước bọt cũng có thể đánh chết chìm người ta. Cái đó cái đó... Là cái này sao?

Vào trong phòng bảo vệ, hai người ngồi vào bàn. Bảo vệ Kiên châm một điếu thuốc lá, đưa bao thuốc cho Lý Giao, hắn cũng lấy một điếu.

"Anh kể cái đó đi!"

Bảo vệ Kiên đứng lên, khép cửa lại, cả cửa sổ cũng đóng lại. Bên ngoài chốc nghe tiếng xé gió, Lý Giao nuốt mây nhả khói, thấy bảo vệ Kiên toàn dùng hành động trình bày, không hiểu còn tưởng đầu anh ta lắc lư.

Bảo vệ Kiên hồi phục chỗ ngồi, gác tay lên bàn. "Mày có tin... Trên đời có ma không?"

Lý Giao cười khặc khặc.

Bảo vệ Kiên mất hứng, quay mặt chỗ khác. "Mày không tin tao kể mày nghe như không! Nhưng mày nên tin đi, nếu làm ở đây lâu dài!"

Nhưng Lý Giao cảm thấy mắc cười, tại sao hỏi hắn cái chuyện khó trả lời như vậy. Hắn cười nửa ngày, nói. "Tin!"

"Khùng thiệt!" Bảo vệ Kiên nói. "Nghe đây, cái công trường này bị vong ám."