Chương 8: Hôn Ước

Lời nói như hù doạ đến tim, cô Ngọc liền tái mặt. "Thầy ơi, xin thầy giúp tôi bắt nó đi, dù sao nó chỉ là một con chó thôi!"

"Cùng lắm ngày mai tôi khuyên nó đôi câu, không được thì đành chịu, chị thông cảm!" Lý Giao theo đạo nên chúng sinh bình đẳng, không phân biệt giữa người và chó hay vật gì khác.

Người có lý của người, quỷ có lý của quỷ. Lần này quỷ báo thù hắn không tháo ra được, nếu không bị ân trên trách phạt, hắn vẫn là không thích rắc rối đến tìm, sống một cuộc sống sáng choang.

Cô Ngọc vẻ mặt buồn buồn, chào tạm biệt ra về. Rất ngắn ngủi, Lý Giao cảm nhận trong mắt cô ta có chút hận ý.

Hắn khẽ lắc đầu, làm sao sống cho vừa lòng người. Hắn đóng cửa, nhảy lên gác trên ngủ. Phòng trọ không có gì, đơn giản một cái gác lửng, một cái nhà tắm. Lý Giao ngủ, ba lô vẫn ở trên người, vật bất ly thân.

Một buổi tối kéo dài, thình lình trời sáng, hắn theo thói quen gần năm giờ sáng đã thức dậy. Sau khi thực hiện hành vi đánh răng rửa mặt, tại trong nhà, hắn bắt đầu tập luyện. Nào là võ thuật, rèn luyện thân thể, tập khí công, thể dục.

Sáu giờ, Lý Giao ra khỏi phòng, xuống tầng dưới.

Tại quầy lễ tân, anh Thanh dựa lưng trên ghế, ánh mắt đưa xa. Lý Giao đi ngang chào một tiếng. Nhìn lại thì anh Thanh không chú ý hắn, hai mắt mở ra đầy tia máu khϊếp đảm.

Lý Giao nhìn xung quanh, trở mặt nói nhỏ. "Tha được thì tha! Hạng con người không có lương tâm, mày đừng vì thế mà tự đau khổ, kiếp sau có thể sẽ được người chủ tốt hơn."

Hắn quay người bước đi, qua được nửa cánh cổng, gấu quần nghe cảm giác bị gặm nhấm. Hắn nhìn xuống, một đầu chó lông xám cạp chân hắn, giữa trán còn có đốm lửa xanh mơn mởn.

Nó ngẩng lên, một con mắt sáng như sao sa, bên còn lại chỉ có hốc mắt sâu kín, liền trước khi chết bị người ta chọc mù mắt. Lông trên người chỗ có chỗ không, vết bầm vết máu ứ đọng, Lý Giao ngửi được mùi tanh hôi.

"Mày ở đây đợi tao về, tao đưa mày đi luân hồi!" Lý Giao nói.

Con chó sủa hai tiếng, như muốn hỏi có chắc chắn không.



Lý Giao vẫy tay chào, tiếp tục hành trình. Ra lộ, hắn đón được một chiếc xe ôm, tài xế mặt mày rạn rỡ đưa cho hắn cái nón bảo hiểm.

***

Trong một biệt thự kiểu Pháp. Phòng khách, một người phụ nữ cao gầy, bắt chéo chân trên sofa, tay cầm chiếc điện thoại, tay kia chỉ vào liên tiếp quẹt quẹt trên màn hình cảm ứng. Cô có làn da trắng, mái tóc uốn xoăn từng sợi.

"Cô Hồng, có người đến tìm!" Ông quản gia mặc vest sang trọng, vừa đi vào nói.

"Là ai?" Cô Hồng ngưng chơi điện thoại nói.

"Không biết, nói là tìm tiểu thư!"

"Ai... Nó đâu có nhà?"

"Tôi cũng nói như vậy, cậu ta gửi cho tôi thứ này!" Quản gia đi đến giao lại cho cô Hồng một tờ giấy. Cô ta nhìn một lúc như hồi tưởng, sắc mặt thay đổi, nhảy phóc lên như bị đạp trúng đuôi mèo.

Quản gia đứng hình giây lát. Cô Hồng nghiến răng nghiến lợi nói. "Ai đưa, ai đưa anh?"

Kết quả ông ta dẫn một người vào trong, không ai khác là Lý Giao. Hắn nhìn cô Hồng, đã lâu lắm rồi nhưng còn nhớ nét mặt này, tình cảm vô hạn đi đến cười nói. "Chào cô, nhớ con không, là Giao đây!"

Cô Hồng cười suýt nữa méo miệng. "A ha! Lâu quá không gặp đã lớn thế này rồi à?"

Đuổi quản gia ra ngoài, cô Hồng và Lý Giao ngồi đối diện uống trà.



"Dạo này con làm gì rồi?" Cô Hồng mở lời nói.

"Thì cũng như trước đây, con theo mấy thầy, cũng sắp làm thầy. Mà thời buổi bây giờ khó khăn quá, con phải tìm công việc nào làm tạm thôi!"

"Nếu con không đưa tờ giấy này thì cô không nhận ra đâu!" Cô Hồng uống trà, nhẹ nhàng nói. "Con thấy đó, thời buổi này khó khăn, làm ba mẹ ai không muốn con mình sống sung sướиɠ?"

Lý Giao đã dự liệu trước cho câu nói này, dù sao hắn đã đem hôn ước đến đây, hoàn thành nhiệm vụ. "Cô nói phải! Cho con gặp Nguyệt được không?"

"Giờ này nó đang ở trường, mà cô nói con đừng buồn, chưa chắc nó đã chịu gặp con!"

Lý Giao gật gật đầu, lặng lẽ uống trà.

Cô Hồng quan sát thái độ hắn, nói. "Cái hôn ước này hồi xưa chỉ tiện tay làm, còn bây giờ quan trọng nhất là hạnh phúc mỗi người, không thể ép buộc. Cô xin... Hủy bỏ hôn ước nha?"

"Không có gì đâu!" Lý Giao nặn ra nụ cười. "Con cũng hiểu mà, chỉ mong gặp Nguyệt một lần như bạn bè thôi!"

Cô Hồng giảo hoạt nói. "Vậy con để lại số điện thoại đi! Nào con Nguyệt nó về cô kêu nó giúp con."

Lý Giao đọc lại số điện thoại, cô Hồng ghi ra một tờ giấy. Sau đó cô ý vị thâm trường nói. "Hôm nay nhà cô không có thứ gì chuẩn bị cho con, hay là bữa khác hẵng đến?"

"Vậy con đi trước!" Lý Giao đứng lên. "Làm phiền cô rồi!"

"Sao lại nói như vậy chứ?" Cô Hồng che miệng cười, đợi cho Lý Giao khuất mắt, nụ cười cũng nguội. Cô vò tờ giấy mang số điện thoại của Lý Giao ném vào sọt rác.

Mặc dù cô không thích Lý Giao đến nhưng chồng cô vẫn nhớ ơn thầy Toàn năm xưa, cho nên cô không dự định nói ra chuyện này.