Chương 1

Khúc Vi Vi cảm thấy đầu mình như bị người ta dùng búa đập vào, đau âm ỉ.

Chịu đựng cơn đau, cô mở mắt ra thì phát hiện mình không ở trong ký túc xá, hôm qua là sinh nhật 23 tuổi của cô, các bạn đã tổ chức sinh nhật cho cô trong ký túc xá.

Bởi vì ở trong lý túc nên không dám gây ồn ào nhưng cũng không thiếu mấy trò nhỏ, thổi nến trên bánh kem xong mọi người bắt đầu khiêu vũ. Bởi vì dì quản lý ký túc không cho mang rượu đến nên họ chỉ uống nước ngọt, chẳng lẽ uống nước ngọt cũng say ư?

Khúc Vi Vi đưa tay lên xoa cái đầu đang đau đớn của mình, cô phát hiện bạn tay mình nhỏ đi, ngón tay vốn nhỏ dài lại trở nên béo tròn, giống như tay của đứa trẻ mấy tuổi.

Phát hiện này khiến Khúc Vi Vi sửng sốt, cô nhìn hoàn cảnh xung quanh mình, xác định mình không ở trong ký túc.

Đây là một căn phòng có cách trang trí khá kỳ lạ, nơi họ nằm cũng không phải là giường mà là ở trên bàn, xem ra là đã ngất lúc ăn cơm.

Chiếc bàn này là bàn nhỏ được làm từ gỗ lim tinh xảo, căn phòng cũng rất rộng rãi tầm bốn năm mươi mét vuông, bên cạnh bàn ăn cơm còn có một căn phòng nhỏ giống như phòng khách và một chiếc ghế sofa mang hơi hướng cổ điển.

Chất liệu kia có vẻ là da thật, hẳn là có giá trị không nhỏ, đối diện cô còn có một người phụ nữ đang nằm gục xuống bàn, trên đầu có cài hai cây trâm.

Kiểu tóc kia giống kiểu búi tóc của phụ nữ cổ đại, phía sau bình phong là một cái giường lớn, còn có cả một bộ gồm ghế sofa, bàn trang điểm, cả căn phòng được sắp xếp rất ngăn nắp.

Bỗng nhiên một lượng ký ức lớn tràn vào đầu cô, khiến đầu cô vốn đau âm ỉ giờ thành đau đớn mãnh liệt, suýt nữa cô đã ngã xuống đất lăn lộn.

Cũng may đứa trẻ này còn quá nhỏ, không có quá nhiều ký ức, nếu không đầu cô đã vỡ ra rồi.

Người nằm gục đối diện cô là mẹ của cô tên là Hà Du Du nhưng ở đây cô chỉ có thể gọi là dì. Người cha phong lưu kia của cô có tận sáu người vợ lẽ, mẹ của cô là bà Năm, ông ngoại cô từng là trưởng phòng thu chi của Khúc phủ.

Cha cô là người giàu có nhất Bình Thành, bây giờ là tháng 7 năm 1949, tháng trước cha cô đi một chuyến đến Hải Thành về thì bắt đầu bảo bà cả đóng gói đồ đạc.

Nghe người làm bàn tán hình như là muốn đến Hồng Kông hoặc là ra nước ngoài, đương nhiên mấy chuyện này sẽ không nói cho nhóm trẻ con như họ, vậy nên cũng không có trong ký ức của cô bé này, chỉ biết là họ muốn chạy ra ngoài thôi.