Chương 6

Ăn món trứng xào giá ngon lành, Khương Tương thỏa mãn, phá lệ ăn hết một bát cơm cám đầy ủn.

Bao nhiêu năm trôi qua, cô vẫn không thể ăn quen được loại cám gạo có vỏ có trấu này——Cám gạo là gì, thực ra chính là trấu, thóc sau khi chế biến sẽ loại bỏ lớp vỏ hoặc vụn.

Đem đến đời sau, đó là thức ăn cho lợn! Nhưng bây giờ lại là lương thực cứu mạng để mọi người no bụng!

Ăn cơm xong, Khương Tương như thường lệ, tán gẫu với bí thư đội một lát, sau đó nhanh nhẹn đi vào bếp, giúp thím rửa bát.

Thời buổi này rửa bát rất đơn giản, vì bình thường rất khó thấy đồ ăn mặn nên nồi niêu xoong chảo đều không có vết dầu mỡ khó rửa, chỉ cần xả nước, dùng khăn lau chút là bát đũa sạch bong ngay.

Rửa bát xong, Khương Tương phải nhanh chóng trở về phòng của mình.

Bí thư đội ngồi ở cửa sân chặn đường cô: "Chạy gì thế? Có chó đuổi đằng sau à?"

"Sao có thể có chó đuổi chứ?"

Khương Tương rụt chân định bước ra cửa lại, trên mặt nở nụ cười hoàn hảo: "Bí thư, chú tìm tôi có chuyện gì không?"

"Có chuyện. Đến đây, ngồi xuống, tôi nói chuyện với cháu."

Nghe vậy, Khương Tương lập tức lo lắng, cảm thấy không có chuyện gì tốt.

Chỉ thấy bí thư Lý rít một hơi thuốc lào, lại nhìn chằm chằm vào vết thương trên trán cô, hỏi: "Vết thương không sao chứ?"

"Không sao." Nói đến chuyện bị thương ở bãi khai thác đá, Khương Tương không còn căng thẳng nữa, thở phào nói: "Bí thư, vết thương này của tôi nhìn thì đáng sợ, thực tế không nghiêm trọng như vậy."

Bí thư Lý hừ một tiếng, lại nhìn vết thương dài trên trán cô, thở dài nói:



"Tôi thấy rồi, mấy ngày nay cháu vội kiếm điểm công là vì trong tay sắp hết tiền rồi phải không? Muốn đổi điểm công lấy tiền?"

Khương Tương nhìn trời nhìn đất, không mở miệng phủ nhận.

Ông lại hỏi: "Cháu vội vàng cần tiền để làm gì?"

Khương Tương vẫn không nói, không tiện thú nhận rằng mình muốn trở về thành phố, cô đang tích cóp tiền để trở về thành phố.

Trở về thành phố, nơi đó cần dùng tiền rất nhiều.

Có lẽ nhìn ra tâm tư của Khương Tương, bí thư Lý đặt ống thuốc lào xuống, tức giận nói: "Con nhóc chết tiệt, nếu cháu để tâm tư này vào trong làng thì cũng không đến nỗi đến bây giờ vẫn chưa ổn định."

Ông ta chỉ tay gần chạm vào mũi Khương Tương, mười phần hận sắt không thành thép:

"Bọn thanh niên tri thức các cháu, ngay từ ngày đầu tiên đến tôi đã nhìn rõ rồi, người khác tôi không nói, tôi chỉ nói cháu! Cháu!"

"Xuống đồng cuốc cỏ không được, gặt lúa cũng không được, lúc cháu mới đến bị dị ứng râu lúa mạch suýt chút nữa xảy ra chuyện khiến tôi phải lo lắng tôi sẽ không trách. Để cháu lên núi cắt cỏ cho lợn thì cháu suýt bị rắn cắn. Để cháu đi đan chiếu, thì cháu đan ra cái chiếu mà lợn còn không thèm nằm!"

"..."

Không cần phải sỉ nhục cô như vậy.

Khương Tương không phục lẩm bẩm trong lòng, mọi người không thích cái chiếu rách cô đan, nhưng cô lại thích, cái chiếu này bây giờ vẫn được cô lót dưới giường để dùng, hiệu quả rất tốt.

Cô không quen ngủ trên giường đất cứng ngắc của nhà nông, có cái chiếu dày lót dưới chăn mềm mại và ấm áp, lợn không ngủ thì thôi, cô tự ngủ!

Khương Tương trong lòng trợn mắt, hừ một tiếng hợp tình hợp lý.