Chương 17: Chặn nhân duyên 1

Ngày hôm sau, khi Mạt Mạt tỉnh dậy đã là bảy giờ. Tối hôm qua cô đi ngủ sớm nên anh cả cùng mọi người đi từ lúc nào cũng không biết, không chừng phòng khách cũng đã không còn ai.

Mạt Mạt mặc quần áo vào, vừa mở cửa đã thấy phòng khách sạch bóng, là tối hôm qua anh cả đã dọn sao?

Mạt Mạt cầm tờ giấy trên bàn, chữ viết cứng cáp có lực, không phải chữ của anh cả: "Bữa sáng anh có để ở trong nồi, trong phòng ăn."

Chỗ ký tên viết là Hướng Triều Dương.

Mạt Mạt không nghĩ Hướng Triều Dương sẽ đến đưa cơm, anh cả hoàn toàn không xem Hướng Triều Dương là người ngoài đâu!

Mạt Mạt không vui bỏ tờ giấy xuống, lấy bữa sáng ra, cháo bột ngô còn có một bánh bao với một ít đồ linh tinh. Cô gắp một chút cải trắng, dù sao cũng không phải tiêu tiền anh cả, ăn sạch hết cơm, cuối cùng ăn có hơi no căng bụng.

Mạt Mạt rửa sạch chén, cô muốn đi đến khu kế bên xem chút, trên đường đi cô đã chú ý đến có một thôn gần đó, hơn nữa cách đó không xa là quân đội, cô muốn đi đến đó thăm dò để nhìn xem có thể tìm được vật gì hay không.

Tám giờ, Mạt Mạt mới ra khỏi cửa, cũng không biết chị dâu Vương đã ở đó bao lâu, mặt cũng đỏ vì lạnh.

Chị dâu Vương vừa nhìn thấy Mạt Mạt liền vô cùng niềm nở: "Em gái của liên đại đội trưởng, em ra ngoài sao?"

Trong lòng Mạt Mạt bồn chồn, trên mặt nở nụ cười nhạt: "Đúng vậy, lần đầu đến quân đội nên em muốn đi dạo một vòng."

Chị dâu Vương sáng mắt lên: "Vậy thật đúng lúc, chị cũng không có việc gì, chị đi cùng em một chút."

Trong lòng Mạt Mạt thầm mắng, sao có thể đúng lúc như vậy, rõ ràng là chờ cô thì có!

Mạt Mạt còn nghĩ đến thôn làng kia: "Không cần đâu ạ." Chị dâu Vương chạy đến bên cạnh Mạt Mạt, giục: "Chị dâu biết rõ nơi này, chúng ta đi bên này."

Mạt Mạt nhìn một chút, chị dâu Vương sẽ không buông tha cô nếu không đạt được mục đích, xem ra chuyện muốn đi thôn làng kia đã bị bỏ lỡ rồi.

Chị dâu Vương vô cùng nghiêm túc giới thiệu: "Hướng đông là phòng y tế, hướng tây là đi đến nhà ăn, ở phía trước thì không thể đi vào vì là nơi tập huấn."

Mạt Mạt rất thích bầu không khí quân đội, nghiêm túc, tuân thủ luật lệ. Cha vẫn luôn nói: "Mạt Mạt của chúng ta thông minh như vậy, chắc chắn có thể thi đỗ đại học, sau này làm bác sĩ quân y."

Dù sao suy nghĩ của cha là mong muốn có thể đem đứa nhỏ nhà mình đưa đến quân đội.

Đáng tiếc nguyện vọng của cha không thể thực hiện, năm tới sẽ không có kỳ tuyển sinh đại học, hơn nữa cô cũng không thích làm bác sĩ, càng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ trở thành một người lính.

Chị dâu Vương đẩy nhẹ Mạt Mạt: "Nghĩ gì vậy, gọi em cả nửa ngày cũng không trả lời, em nhìn cậu trai canh gác kìa, mặt đã đỏ thành vải đỏ."

Mạt Mạt ồ một tiếng, đối với cậu trai kia nở nụ cười ngượng ngùng: "Đi thôi, chị dâu, chúng ta đến nơi khác đi!"

Chị dâu Vương nhìn mặt cậu trai kia càng đỏ hơn, khẽ cười: "Đi, chúng ta qua bên này đi."

Mạt Mạt vừa đi được vài bước, chị dâu Vương cuối cùng cũng không nhịn được: "Mạt Mạt, chị dâu thật ra tìm em hỏi chút chuyện."

Tuy rằng chị dâu Vương dẫn cô đi tham quan là có mục đích, nhưng một đường này đều rất tận tâm, người cũng cởi mở, Mạt Mạt đối với chị ấy cũng không thấy ác cảm.

"Chị hỏi đi, nếu em biết em chắc chắn sẽ nói cho chị."

Chị dâu Vương năm nay đã hơn ba mươi tuổi, vẫn luôn ở quê nhà, lúc này mới đến quân đội không bao lâu, đối mặt với Mạt Mạt, một cô gái nhỏ ở nội thành cô ấy có chút căng thẳng, hai tay không tự chủ mà chà xát, cười gượng một tiếng: "Thật ra thì cũng không có gì, chị có đứa em gái, năm nay mười tám cũng đến tuổi kết hôn, vị kia ở trong nhà chị cũng không phải người đi lính, nên trong nhà hy vọng em gái có thể tìm được người đi lính."

Mạt Mạt vừa nghe đã hiểu, chị dâu Vương là đang nhìn trúng anh cả của cô? Sau khi nghĩ như vậy, cô mới phát hiện ra mình đã không để ý đến điều gì đó, cô chỉ muốn thay đổi vận mệnh của anh cả, vì anh cả đời trước đều chết trong cô độc.

Mạt Mạt vừa rồi cũng không quá để ý chị dâu Vương, lúc này mới để tâm, nhà gái mười tám kém anh cả vừa vặn bốn tuổi, hơn nữa nhìn phẩm chất của chị dâu Vương như vậy có lẽ em gái cũng không kém.