Chương 2: Trở Về Năm 1965 2

Có một điều may mắn, trước khi chết cô đã cố ý mua đồ Tết và quà cho cô nhi viện, cũng an ủi cô được một chút.

Liên Mạt Mạt cảm thấy thuốc đã ngấm rồi, cũng có thể do trải qua chuyện vừa vui vừa buồn, tinh thần thoải mái, chậm rãi tiến vào giấc ngủ.

Trong mơ Liên Mạt Mạt mơ đến đô thị hiện đại hóa, cô giống như đang xem phim, lần nữa chứng kiến cuộc sống thần kỳ của mình, mùa hè năm 1966 cô rơi xuống sườn núi, sau khi tỉnh lại xuống núi thì không có thôn trang nghèo khổ quen thuộc, rơm rạ bị phòng gạch ngói sáng ngời thủ tiêu, cô biết rất nhiều người đã nằm trong đất.

Trong lòng Liên Mạt Mạt tràn đầy sợ hãi, ý niệm duy nhất, chỉ muốn chạy trốn về thành phố, tìm nhà của mình. Nhưng cuối cùng lại ngất xỉu trên đường trở về thành phố, được người ta đưa vào bệnh viện, lúc tỉnh lại vẫn là địa phương xa lạ như cũ, sau khi trầm mặc vài ngày, mới chậm rãi tiếp nhận sự thật, dè dặt tiếp xúc với thời đại hiện đại hóa.

Cô mười sáu tuổi trở thành cô nhi, bước vào cô nhi viện, đi học, tìm người thân, làm thêm, đây chính là cuộc sống của cô. Tra được cha mẹ đã mất, mới biết chuyện cô mất tích chính là mồi lửa dẫn đến bi kịch, thông tin của em trai trở thành trụ cột của cô, nhưng vừa tốt nghiệp đại học, cuối cùng có thông tin của em trai thì cô lại chết rồi.

Cuối cùng Liên Mạt Mạt nhìn thấy xe khách bị xe tải đυ.ng phải, mạnh mẽ mở to mắt tỉnh lại.

“Chị, sao chị lại khóc vậy?”

Liên Mạt Mạt nghiêng đầu, chỉ thấy Liên Thanh Xuyên đang ghé vào giường đất nhìn chằm chằm cô, Liên Mạt Mạt lau khô nước mắt, đây hết thảy đều không phải nằm mơ, cô thực sự đã trở về rồi.

Liên Mạt Mạt ngồi dậy, ôm lấy em trai nhỏ gầy lên giường, cởi giày của Thanh Xuyên ra, kéo vào trong chăn.

“Xem tay của em lạnh rồi kìa, sao không lên giường?”

Khuôn mặt tái nhợt của Liên Thanh Xuyên có chút đỏ ửng: “Em sợ đánh thức chị.”



Liên Mạt Mạt vuốt mái tóc vàng của Liên Thanh Xuyên, đau lòng nói: “Chị không sợ ầm ĩ.”

“Thanh Xuyên biết chị là tốt nhất.”

“Anh hai, anh ba của em đâu?”

“Hai anh ra ngoài chơi rồi ạ, chắc là một lúc nữa sẽ về.”

Liên Mạt Mạt “ừm” một tiếng, bàn tay như có như không khẽ vỗ phía sau lưng em trai, vừa cúi đầu xuống, nhóc con đã ngủ rồi, tay Liên Mạt Mạt lại khẽ vỗ vài cái, một tay ôm lấy người em trai, nhìn đỉnh đầu cậu bé đến xuất thần.

Liên Mạt Mạt không hiểu tại sao lại mơ, lẽ nào cô trải qua một đời trước đều là nằm mơ sao? Nhưng nhắm mắt lại, nhìn thấy đồ trong không gian, chứng minh đời trước của cô không phải là nằm mơ.

Nghĩ đến ân nhân cứu mạng, nói đến đều không có người tin, cô chưa bao giờ gặp qua, cho dù ân nhân cứu mạng giúp cô đến trường, mỗi tháng đều cho cô sinh hoạt phí. Nhưng người mà cô tiếp xúc đều na ná giống như quản gia, lần này nằm mơ vẫn như cũ cũng chỉ thấy bóng lưng, có thể là đời trước cô chưa báo ơn trong lòng có tiếc nuối, cho nên mới nằm mơ.

Liên Mạt Mạt lắc lắc đầu, hiện tại không phải là lúc cô nhớ ân nhân cứu mạng. Hẳn là cô lo lắng, nếu như tất cả đều là thật, như vậy tất cả những sự việc cô tra được cũng sẽ xảy ra trong tương lai, Liên Mạt Mạt siết chặt nắm tay, cô nhất định phải bảo vệ gia đình của mình, trong bão tố ở tương lai bảo người nhà tách mầm tai họa, bảo vệ họ bình an.

Liên Thanh Xuyên đang ngủ say, Liên Mạt Mạt không dám động, nhắm mắt dọn dẹp lại không gian hỗn độn, không gian này là cô phát hiện ra khi ở bệnh viện, lúc đầu còn cho rằng mình là quái vật. Ở bệnh viện dè dặt sợ bị chú ý, mỗi lần bác sĩ kiểm tra cho cô, cô đều kinh hồn bạt vía, cho tới sau này tiếp xúc với tiểu thuyết, mới biết là cô có được không gian, có thể là do có không gian nên cô mới xuyên không nửa thế kỷ.

Cô tức hận không gian, lại phải dựa vào không gian, cô đang nghĩ, cô có thể trở về cũng là bởi vì không gian.