Chương 31: Hộp trang sức 1

Buổi sáng ngày 30 Tết, cả gia đình dậy rất sớm, trời còn chưa sáng hẳn, cả nhà ăn sáng qua loa, khóa cửa cẩn thận rồi về quê.

Quê của bọn họ là vùng nông thôn xung quanh Dương Thành, tên là thôn Duyên Hà, bởi vì thôn này có vị trí địa lý nằm ở gần sông cho nên mới có cái tên này.

Liên Quốc Trung đẩy xe đạp đi ở phía trước, trên ghi đông xe treo đầy quà tết mang về quê. Ngồi ở ghế sau xe đạp là cậu con trai út.

Mạt Mạt và mẹ đi theo phía sau, cuối cùng là cặp song sinh.

Ra khỏi Dương Thành đi về phía tây, nếu đạp xe đi thì phải mất bốn mươi phút lộ trình, đi bộ cần hai tiếng rưỡi, Mạt Mạt ước chừng phải đến tám giờ mới có thể về tới.

Hai ngày nay Mạt Mạt vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để đối mặt với Liên Thu Hoa, đã không chỉ một lần cô muốn thừa dịp người ta không chú ý mang Liên Thu Hoa vào không gian, để cho không gian trực tiếp cắn nuốt cô ta, để tránh hậu hoạn.

Đáng tiếc suy nghĩ này của cô không thực tế, thứ nhất không có cơ hội, thứ hai là chính bản thân cô mâu thuẫn, không gian cắn nuốt cùng cô cắn nuốt có gì khác nhau đâu chứ? Cô không muốn mình trở thành quái vật, đây cũng là nguyên nhân mà cô từ khi biết không gian có thể cắn nuốt vật sống, cũng không thả vật sống vào bên trong.

Đúng tám giờ, cả gia đình đã có mặt ở cửa thôn. Thôn Duyên Hà là một thôn tương đối lớn, có một trăm hộ gia đình, mỗi hộ đều có năm người trở lên. Trong thôn có ít nhất tám trăm người. Vì thôn ở gần sông nên đất đai màu mỡ, nhà nào nhà nấy ngoại trừ ăn thịt thì tương đối khó khăn ra, còn lương thực vẫn có thể ăn no được.

Hôm nay là ngày ba mươi tết, rất ít người ra ngoài đi lại. Tất cả mọi người đều bận rộn chuẩn bị Tết ở trong nhà mình. Lúc cả nhà Mạt Mạt vào thôn, trên đường vắng bóng người, đi ngang qua thấy nhà nào cũng dán câu đối xuân giấy đỏ, tràn ngập hương vị tết.

Liên Quốc Trung nhìn quanh thôn và đánh giá, không khác gì trong ấn tượng của ông. Duy chỉ có đường sá, nhà cửa càng ngày càng thêm cũ kỹ.

Nhà ông nội Mạt Mạt rất dễ tìm, ở ngay đầu phía đông của thôn, mái nhà có một nửa là được lợp ngói, là một trong những hộ gia đình lợp ngói đầu tiên trong thôn, có thể thấy được điều kiện trong nhà không tệ.

Lúc cả nhà Mạt Mạt gần đến cửa nhà ông nội mới nhìn thấy một người, đó là ông cụ Lý, cha cô liền hét lên: “Chú Lý.”

Ông cụ Lý ngẩn người, thấy Liên Quốc Trung mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu đen, một lúc lâu sau mới nhận ra: “Cậu là Quốc Trung phải không? Thằng nhóc này, nhiều năm rồi không gặp lại cháu đấy. Cả nhà về ăn tết đấy à?”

Liên Quốc Trung cười sang sảng: “Dạ phải, đã nhiều năm không trở về rồi. Chú Lý, chú bận gì thì cứ làm đi, cháu đi trước đây.”

“Được, lúc nào có thời gian thì hai người chúng ta lại hàn huyên tiếp.”

Ông cụ Lý dõi mắt nhìn theo xe đạp, lại đánh giá trang phục áo quần của cả nhà Mạt Mạt, thằng nhóc này được đấy, cả nhà đều mặc áo mới, quà tết mang về cũng không ít, thằng nhóc này đâu phải là về nhà ăn tết, rõ ràng đây chính là về đánh mặt ông cụ Liên đây mà!

Ông cụ Lý thở dài, chuyện năm đó ông ấy cũng biết, ông cụ Liên làm như vậy thật sự không được mắt chút nào.

Năm phút sau, cả nhà Mạt Mạt đã về tới nhà ông nội. Nhà ông nội có ba gian, mỗi gian có hai phòng. Ở giữa gian nhà chính lợp ngói, một nửa là phòng của hai vợ chồng già ở, một nửa là của chú út Liên Ái Quốc và thím út Mẫn Hoa ở.

Ở hai gian bên, gian phía Tây là một nhà bốn người anh họ Liên Sơn ở, gian phía đông thì một phòng là hai người Liên Hạ Hoa và Liên Thu Hoa chưa lấy chồng ở đó, còn một phòng còn lại là em họ Liên Tùng chưa kết hôn ở.

Liên Quốc Trung đẩy xe đạp đứng ở cửa. Ở trong sân, Liên Tùng đang dẫn hai thằng cháu ngoại nhìn thấy, mở to mắt: “Bác.”

Sau đó, quay đầu chạy về phía chính phòng, vừa chạy vừa hét vang: “Ông nội, bác đã trở lại, bác đã trở lại.”

Ông nội của Mạt Mạt tên là Liên Kiến Thiết, trước đây tên thật là Liên Thủ Tài, sau đó trở thành kế toán trong thôn. Vì để có vẻ giác ngộ cao nên đã đổi tên, mà tên của chú út cũng do ông nội sửa lại, về phần tên của cha cô thì do tự mình đổi trước khi tham gia quân ngũ.

Liên Kiến Thiết thân thể cường tráng, một chút cũng không giống người hơn sáu mươi tuổi, sải bước đi ra, vừa nhìn thấy thật sự là một nhà con trai lớn, không mặn không nhạt nói: “Về rồi à?”

Liên Quốc Trung cố ý mặc quần áo mới, tràn đầy tự tin mang theo mấy đứa nhỏ về nhà, nhưng nghe thấy chào đón mình lại là giọng điệu lạnh lùng của cha, khuôn mặt Liên Quốc Trung lập tức căng thẳng: “Dạ.”