Chương 4: Dọn Dẹp Không Gian 2

Liên Thanh Nhân tiến lên một bước: "Chị, để em giúp chị!”

Liên Mạt Mạt xua tay: "Không cần, than vẫn nằm trong lò, không cần em giúp gì, ngày mai thi cuối kỳ rồi, em với Thanh Nghĩa nhanh chóng trở về phòng học bài đi.”

Hai anh em vừa nghe đến thi cử, cả người đều ỉu xìu, cúi đầu trở về phòng.

Liên Mạt Mạt khẽ cười một tiếng, đi vào phòng bếp, ngay cả nhà ở cũng không phải căn nhà do đơn vị phân chia, bởi vì một số nguyên nhân, năm 58 cha vừa xuất ngũ trở về đã mua, vì căn nhà này không chỉ tiêu hết tiền tiết kiệm còn nợ thêm tiền, em năm bởi vì mua nhà mà sinh non, thân thể vẫn luôn không tốt.

Nhà hơn bảy mươi mét vuông, một cửa một sân, trước sân có khu đất trống hơn sáu mươi mét vuông, trừ xây nhà vệ sinh và lều đựng đồ đạc, còn lại hơn ba mươi mét vuông đất trống đủ các loại rau, về sau cha quanh năm chạy vận tải không ở nhà, vì an toàn, một lần nữa tường vây được phục hồi, cao khoảng chừng hai mét, đây là chỗ Liên Mạt Mạt hài lòng nhất.

Liên Mạt Mạt nhìn lửa, Liên Thanh Nghĩa đột nhiên tiến lại gần: "Chị, trong nhà có phải không có lương thực hay không, có muốn đi chợ đen xem thử hay không ạ.”

Liên Mạt Mạt cả kinh, gắt gao nhìn chằm chằm Liên Thanh Nghĩa: "Em ngậm miệng lại cho chị, chị nói cho em biết, sau này vô luận có khó khăn như thế nào cũng không được đến chợ đen, có nghe thấy không.”

Liên Thanh Nghĩa hoảng sợ, cậu không rõ vì sao chị gái lại nghiêm túc như vậy, giống như chợ đen là con mãnh thú và dòng nước lũ, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của chị gái, nuốt nước miếng nói: "Em không đi được chưa.”

Liên Mạt Mạt vẫn không yên lòng về Liên Thanh Nghĩa, thằng nhóc này ở trước mặt thì thế nhưng sau lưng là bộ dáng rất thủ đoạn: "Em thề với chị đi, sau này cách xa chợ đen, bất cứ chuyện gì có liên quan đến chợ đen cũng không tham dự.”

Sắc mặt Liên Thanh Nghĩa cũng khó coi, không kiên nhẫn đứng lên: "Con gái thật là phiền phức, hết sợ cái này lại sợ cái kia.”



Liên Mạt Mạt thấy Liên Thanh Nghĩa tức giận đùng đùng rời đi, sau lưng tất cả đều là mồ hôi lạnh, đầu ngón tay hung hăng ấn huyệt thái dương, không nghĩ tới Thanh Nghĩa lại có ý định đi chợ đen sớm như vậy, khó trách sau này dám tự mình làm, xem ra sau này cô phải nhìn Thanh Nghĩa nhiều hơn một chút, quyết không thể giống như kiếp trước cuối cùng rơi vào kết cục bị bắn chết.

Liên Mạt Mạt bưng cháo bột ngô đã nấu xong ra, hiếm khi thở dài, đều là lương thực náo loạn.

Buổi trưa chỉ ăn cháo cũng không được, nhưng trong túi còn lại một bát bột ngô, đó là cơm chiều và cơm ngày mai. Gạo trong không gian của cô không thể lấy ra, lương thực tinh tế trong thành phố đều có, chỉ có thể nhìn không thể ăn, chẳng có tác dụng gì, nghĩ như vậy, Liên Mạt Mạt càng uất ức, trong không gian của cô cũng không lấy ra được mấy thứ.

Liên Mạt Mạt cho rằng sống lại, cô nhất định sẽ thuận lợi, nhưng thực tế nói cho cô biết, cô suy nghĩ quá ngây thơ rồi, buồn bực lấy nửa cân bột ngô từ trong không gian ra, khô ráo, Liên Mạt Mạt bóp vụn, lại dùng chày cán thành bột ngô, đều đổ vào trong nồi.

Liên Mạt Mạt lại lấy bắp cải ở trong vại ra, túm hai miếng xuống, rửa sạch, trộn một món ăn nhỏ, tiếp tục trộn bột ngô, mười mấy phút sau, chờ cháo được rồi, đem cháo bột ngô đã nấu trước đó đổ vào.

“Thanh Nhân, Thanh Nghĩa rửa tay ăn cơm.”

Liên Mạt Mạt trở lại phòng mình, em năm Liên Thanh Xuyên đã mang giày xong xuống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt ngủ đến đỏ bừng lên, Liên Mạt Mạt nhịn không được nhéo nhéo: "Đã đến lúc thức dậy rửa tay ăn cơm rồi.”

Liên Thanh Xuyên ‘vâng’ một tiếng, đi theo Liên Mạt Mạt đến phòng khách nhỏ, ngây người nhìn một chậu cháo bột ngô đầy.

Liên Thanh Nghĩa và Liên Thanh Nhân đứng ngây ngốc, Liên Thanh Nhân bởi vì kích động, thanh âm đều phát run: "Chị, chị đã làm hết bột ngô rồi sao? Tối nay và ngày mai ăn gì ạ?”