Chương 37: Người Đàn Ông Có Bàn Tay Vàng 1

Nếu nói Hứa Nặc dựa vào kẹo trong tay thành công thu phục được trẻ con trong đội, thì anh trai cô cùng Hàn Ngang chính là dùng thực lực của bản thân, đánh những đứa trẻ dưới bốn tuổi đến mức sợ hãi trong lòng. Nguyên nhân là bởi vào ngày hôm sau, những đứa trẻ đó tới cướp kẹo Hứa Nặc, bị anh trai cô và Hàn Ngang liên thủ làm cho hoảng sợ.

Rất ngốc, tuy Hứa Nặc biết anh trai cô uống nước dị năng của tinh thạch hệ sức mạnh, làm thức tỉnh dị năng hệ sức mạnh trong người. Nhưng Hàn Ngang không uống, cậu chính là một người bình thường còn chưa tới hai tuổi, lúc cậu đánh nhau còn rất đột nhiên, thật không hổ là nhân vật đại phản diện trong sách có khác.

Hơn nữa đứa trẻ có chiều cao tỷ lệ cao ba đầu này đánh nhau là thật sự rất đáng yêu nha, tuy rằng cô mới là người châm ngòi nổ, nhưng nhìn mấy đứa trẻ con ôm nhau đánh thành một đoàn trên mặt đất lăn qua lăn lại, cô thật sự cảm thấy vừa đáng yêu vừa mở rộng tầm mắt. Cho nên lúc có người ra tay với cô, cô cũng nhịn không được đánh cho người kia một trận. Đương nhiên, cô cũng không phải là hệ sức mạnh kia, đánh người cũng là dùng cái sức lực mềm như bông vốn có của mình.

Xem ra vẫn là nên bớt thời gian xem thử bản thân có thể thức tỉnh dị năng hệ sức mạnh tương đối an toàn hay không. Có điều dị năng hệ sức mạnh này ở đời trước cô cũng không có cách nào thức tỉnh, cũng không biết đời này có thành công hay không.

Hứa Nặc thấy hơi phiền muộn.

“Em gái, ăn cơm.” Anh trai cô ngồi ở bàn, vẫy tay với Hứa Nặc: “Là thím làm, ăn ngon.”

Lúc này, Hàn Ngang ngồi bên cạnh đã lấy muỗng múc một viên nhỏ để vào một cái bát sạch sẽ, chờ Hứa Nặc đi qua đây, cậu bé sẽ đẩy cái bát kia tới trước mặt Hứa Nặc, sau đó lại đưa cho Hứa Nặc thêm mấy viên.

Bọn trẻ đều không biết dùng đũa, ba người Hứa Nặc ăn cơm cơ bản đều là dùng muỗng, muốn ăn mì sợi phải dùng tới đũa, đáng tiếc ba người các cô cũng chưa từng ăn mì sợi, cơ bản đều là ăn cháo.

“Thịt viên.” Hứa Nặc nhìn thịt viên trong bát đột nhiên cảm thấy mình có chút đói bụng, thịt viên này cũng thật thơm nha.

“Còn có đồ ăn.” Hàn Ngang cũng múc cho mình một viên, đến Hứa Thừa cậu cũng không quản, cho dù có ai bị đói đi nữa, nhưng chắc chắn sẽ không tới lượt Hứa Thừa bị đói, trong nhà có thứ gì ăn cậu bé luôn chạy tới rất nhanh so với những người khác.

Tống Lam Thư làm hai loại thịt viên cùng đồ ăn, thịt chính là thịt heo, hành, trứng gà, còn có một cái giòn rụm không biết là thêm thứ gì vào làm, ngược lại ăm không ngấy. Đồ ăn chính là củ cải viên nhỏ, ăn cũng rất ngon.



Trước mặt một bát viên tròn, thịt cùng đồ ăn đều trộn lại với nhau, cũng không có tách riêng ra, nhưng khi cẩn thận phân biệt vẫn có thể phân rõ từng loại, tuy nhiên ba người đều không có làm như vậy, đều là dùng muỗng múc được cái nào thì ăn cái đó.

Tống Lam Thư có tay nghề nấu cơm rất tốt, thịt viên mà bà ấy làm ra rất thơm. Hứa Nặc ăn liên tiếp năm cái mới dừng lại, lúc cô buông muỗng xuống, anh trai và Hàn Ngang vẫn còn ăn. Hai cậu bé còn đang thi đấu đó, hiện tại bọn họ rất ít khi thi đi tiểu xem nướ© ŧıểυ của ai xa hơn. Bình thường sẽ so ăn cái gì hoặc là chơi trò chơi linh tinh các loại, cũng tránh cho Hứa Nặc xấu hổ.

Cũng không biết tương lai khi nhân vật phản diện trưởng thành, nhớ lại chính mình khi còn nhỏ từng làm trò trước mặt bé gái, cùng cậu bé khác thi đấu xem nướ© ŧıểυ của ai xa hơn sẽ cảm thấy như thế nào.

Cô cười ra hai tiếng, làm anh trai cùng Hàn Ngang đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn qua thì xua xua tay: “Không sao, không sao.”

Thật là không nghĩ tới anh trai của cô và nhân vật phản diện có cảm tình tốt như vậy, đôi tay nhỏ bé của cô nâng gương mặt trẻ con, nhìn hai cậu bé ăn thịt viên, nghe bọn họ nói bản thân đã ăn hết mười viên thì vội vàng ngăn cản bọn họ không cho bọn họ ăn nữa. Tuy rằng Tống Lam Thư làm thịt viên đều là loại nhỏ, không có loại lớn, nhưng cô vẫn không chịu nổi khi nhìn bọn họ ăn đến nhiều như vậy, lỡ đâu ăn quá nhiều căng bụng thì phải làm sao bây giờ.

Quả nhiên anh trai nghe xong lập tức buông muỗng xuống, sau đó ợ hơi, cậu bé vội vàng che miệng lại cảnh giác nhìn Hàn Ngang, sợ cậu giễu cợt mình.

Hàn Ngang không có giễu cợt cậu bé, nhưng Hứa Nặc cảm thấy anh trai mình có hơi ngốc, cô nhìn anh trai đang che miệng lại ợ hơi, nhăn mày: “Ngốc.”

Hứa Thừa trợn tròn đôi mắt, muốn phản bác nói chính mình không ngu ngốc, kết quả mới vừa mở miệng lại ợ hơi tiếp.

Hứa Thừa: “...”

Cậu… cậu… cậu hình như thật sự có hơi ngốc.