Chương 2: Tòng Quân!

Nhóm dịch: Bánh Bao

Lục Tuân, 28 tuổi, chưa lập gia đình, kết hôn với Tô Hàn, 20 tuổi, đang học đại học.

Đêm kết hôn cả hai liền mua vé đến bộ đội của Lục Tuân.

Một tuần sau, đoàn tàu từ từ bước lên vùng đất này.

Lúc này cha Tô đã bị đám người đảng bí mật đưa đến một nông trường ở Tây Bắc, mà mẹ Tô Hàn bởi vì không muốn phân rõ giới hạn với chồng mình, cho nên bà ấy cũng bị mang đi.

Cũng may đại đội trưởng dân quân bên nông trại từng là binh lính dưới tay ông Tô, cho nên Tô Hàn mới thoáng bình tĩnh hơn nhiều, b thậm chí từ tình huống trước kia mà xem, ông Tô có lẽ không muốn cấu kết với đám người xấu xa, thế nên mới cam nguyện bị phân cấp.



Sáng sớm hôm sau, Lục Tuân liền thu dọn hành lý, đồ đạc của hai người thật sự quá nhiều, túi lớn túi nhỏ hơn mười cái, lớn từ đệm chăn, nhỏ từ cái khăn tắm, bàn chải đánh răng, thậm chí ngay cả chậu rửa mặt cũng dùng túi lưới mang tới.

Lúc ấy Tô Hàn nhìn đến ngẩn người, Lục Tuân không nói một tiếng cầm túi đồ bước đi, Tô Hàn thấy thế vội vàng cầm lấy mấy cái túi nhỏ còn lại đuổi theo, cũng may Lục Tuân khí lực lớn lại cao, bằng không lấy cơ thể nhỏ bé này của cô tuyệt đối phải mệt muốn nằm ra đường, một đường đi tới hai người cũng mệt.

Trên xe buổi sáng rất náo nhiệt, Tô Hàn đánh răng xong một đường đi tới, không ít người quay đầu nhìn cô, thật sự là vì cô gái này quá xinh đẹp trắng trẻo, giống như sẽ phát sáng.

“Hai vợ chồng trông rất xứng đôi, năm sau nếu sinh ra một tiểu tử mập mạp, vậy chắc chắn sẽ tựa như búp bê trên tranh tết.” Chị dâu bên cạnh trêu ghẹo nói.

Những người khác cũng phụ họa, Tô Hàn có chút nghe không hiểu phương ngữ bên này, chỉ là mỉm cười không nói gì.

Những người đó cũng không thèm để ý, có lẽ bình thường rất ít khi nhìn thấy cô vợ đẹp như vậy, đám người cô một câu, tôi một câu, chính chủ không tiếp lời cũng không xấu hổ, lúc này người rất thuần phác, trên xe lửa cũng có thể nói chuyện luyên thuyên, Tô Hàn tuy rằng không thể lý giải bầu không khí này, nhưng cũng không quá để ý.