Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 13: Dụ Dỗ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhìn dáng vẻ bị đoán trúng trên mặt Tô Đại Chí, Tô Du đau lòng ôm đầu, "Lưu Mai sao có thể đối xử với em như vậy chứ, Đại Chí à, em bị người ta xem như con bò, không, còn không bằng con bò nữa. Con bò còn được người ta cho ăn cỏ, còn em thì sao? Không cần người ta nuôi, còn để người ta ăn hϊếp và bóc lột. Nếu cô ta thật lòng thương em thì sao lại không cho em tiền phòng thân, để cho em đi bộ từ công xưởng đến đây? Có phải cơm cũng chưa ăn hay không?"

Tô Đại Chí nghe vậy trong lòng ủy khuất vô cùng, vội vàng gật đầu.

"Em nhìn em xem, đến phiếu lương thực cũng không có. Tiền lương một tháng của em không ít. Hai vợ chồng đều là công nhân, cuộc sống sao có thể như vậy được? Con còn chưa sinh, sao em lại để bản thân sống trong uất ức như vậy? Đừng nói công nhân, em ngay cả nông dân cũng không bằng, người ta làm nông dân ở nhà ít nhiều gì cũng có thể làm chủ cái ăn. Ban đầu lúc chị nuôi em, khi đó em mập mạp trắng trẻo. Nếu không phải vì nuôi em, bây giờ chị có bị suy dinh dưỡng nằm trên giường như vậy không?"

Lúc này Tô Đại Chí vừa đói bụng vừa mệt mỏi, nghe được lời của Tô Du, trong lòng càng thêm tủi thân.

Dầu gì mình cũng là một công nhân có tiền lương, sao lại sống như vậy cơ chứ.

"Chị, em. . ." Tô Đại Chí tủi thân nhìn Tô Du.

Tô Du căn bản không muốn nhìn bộ dạng sợ hãi này của anh ta, nghiêng đầu nhìn cửa phòng bệnh, "Biết tại sao chị không ở riêng không? Với cái tuổi này của chị, gả cho người ta sẽ có nhà của mình, còn hiếm cái nhà đó ư? Chị chỉ là không yên tâm em! Lúc chị ở nhà, Lưu Mai đã hống hách như vậy rồi, nếu như chị đi, còn không phải Lưu Mai sẽ sỉ vả em đến chết hay sao? Đại Chí à, em là em trai ruột của chị, sao chị có thể để em bị ức hϊếp chứ. Trong lòng chị cũng đau lắm— "

Câu nói sau cùng như tan nát cõi lòng, Tô Đại Chí liền run lên.

Thì ra, thì ra chị không ở riêng là vì anh ta. Là không muốn nhìn anh ta bị Lưu Mai ức hϊếp.

Hai bệnh nhân ở giường bên cạnh nghe thấy, trong lòng cũng hiểu rõ.

Chị gái nuôi em trai lớn, em trai nghe lời em dâu ăn hϊếp chị. Chị không trách em trai, còn thương em trai bị người ta ăn hϊếp.

Người chị này đúng là lo nghĩ đủ điều.

Giường bệnh bên cạnh là một bà dì nuôi cháu trai, nhìn Tô Đại Chí nói, "Thằng nhóc này đúng là vô dụng. Một người đàn ông còn bị vợ đè đầu cưỡi cổ, nếu như cha mẹ của cậu không đi thì không phải vợ cậu sẽ còn đè đầu cha mẹ của cậu hay sao? Cậu có phải đàn ông hay không vậy?"

Những người khác cũng nói, " Đúng vậy, nhìn xem dáng dấp của cậu tốt biết bao, lại nhìn dáng vẻ của chị cậu đi, cũng nên lau mắt mà nhìn cho rõ. Chị em ruột, dù có đánh gãy xương thì vẫn còn gân!"



Tô Du thở dài nói, "Cháu không trông nó có thể báo đáp cháu, cháu chỉ lo nó bị người khác ức hϊếp, nhớ tới lúc cha mẹ cháu đi, nó vẫn còn nhỏ như vậy. Chúng cháu nương tựa vào nhau mà lớn lên. . . Cháu đau lòng."

Tô Đại Chí kìm nén không được nữa, lập tức nhào vào trên mép giường khóc, "Chị, chị. . ."

Tô Du đưa tay nặng nề vỗ lên đầu anh ta, "Ngoan, không khóc."

Cho nên nói, đứa trẻ khóc sẽ có sữa uống. Tất cả những gì nguyên chủ hi sinh, cho tới bây giờ cô ấy chưa từng nói ra, cả gia đình này bị chiều chuộng đến mức ích kỷ, ai còn nhớ đến sự dâng hiến vô tư của nguyên chủ mới cho bọn họ có cuộc sống như bây giờ.

Tô Đại Chí khóc một hồi, mới thở bình thường lại, " Chị, chị, em không ở riêng nữa."

Tô Du lắc đầu than thở, "Không ở riêng, em không sợ Lưu Mai? Tất cả tiền của em đều bị cô ta quản lý hết. Ai, em nói xem, sao em lại sống khổ cực như vậy. Đàn ông nào không cần tiền cơ chứ?"

"Đúng vậy, tiền nhà tôi là do con trai tôi quản lý." Bà cụ nói.

Tô Đại Chí nói, "Chị, em, sau này em sẽ không đưa tiền cho cô ta nữa, tự em quản lý."

"Nếu như cô ta muốn quản thì em sẽ làm gì?"

". . ."

"Nếu là mẹ chúng ta vẫn sống thì thật tốt, mẹ còn có thể giúp chúng ta quản lý tiền. Dẫu sao trong lòng em vẫn xem người chị sống nương tựa lẫn nhau như chị đây là người ngoài."

"Ai nói, chị, em không xem chị là người ngoài."

Tô Du không để ý đến lời của anh ta, lại nói, "Biết tại sao Tiểu Chí không muốn đi học không? Là bởi vì bản thân nó thấy cuộc sống nhà chúng ta quá khó khăn, định ra ngoài làm việc, còn nói sau này tiền công sẽ giao hết cho chị giữ, sau này nó kết hôn, không để chị bỏ tiền ra mà sẽ dùng tiền nó kiếm được. Tiểu Chí nói khẳng định không học theo em."
« Chương TrướcChương Tiếp »