Chương 1: Xuyên Việt 1956 (1)

Năm 1956, vào đông.

Nơi này tên là thôn Cao Thụ, một thôn nhỏ phụ thuộc hương Dương Tử Câu, huyện Tân Minh.

Thôn Cao Thụ nằm ở vị trí hẻo lánh, phía sau núi vẫn là núi, kế tiếp kế tiếp vẫn là núi. Nếu chỉ dựa vào hai chân, đến Dương Tử Câu phải đi bộ liên tục không ngừng suốt năm tiếng.

Sở Thấm ngồi trên bậc cửa nhà, hà hơi xoa xoa tay, lạnh tới mức thở ra cả sương trắng, vội vàng đi vào nhà tìm cái áo bông đầy mảnh vá khoác lên.

“Thực ra tôi còn có thể chịu đựng được, nhưng lòng có chí mà thân thể không đủ sức.” Cô co người dựa vào khung cửa lẩm bẩm nói.

Ở một mình nhiều năm, cô có thói quen tự nói chuyện một mình.

Tố chất cơ thể của cô gái nguyên chủ này quá kém, nói chính xác thì đối với Sở Thấm mà nói, tố chất cơ thể của hầu hết mọi người ở đây đều quá kém.

Bởi vì trước khi xuyên việt, cô được coi là tân nhân loại.

Cô vốn sống ở một tinh cầu thiên tai xảy ra liên tục, thiên tai kéo dài trăm năm, dày vò con người suýt chút diệt tộc.

Năm thứ một trăm hai mươi mạt thế, cuối cùng tai nạn đã có xu thế ôn hòa hóa, thế là con người gọi năm mà trẻ sơ sinh chào đời vượt mốc mười nghìn là năm đầu mạt thế kết thúc.

Sở Thấm chào đời vào năm thứ mười mạt thế kết thúc, chào đời chưa được ba năm thì ba mẹ đều mất, là ông nội tuổi đã cao nuôi nấng cô nhi trưởng thành. Khi những đứa trẻ khác đều tiến hóa ra gen kháng thiên tai tốt, cô tiến hóa ra một hệ thống trò chơi.

Nghe giống như là một thần khí đại sát tứ phương, từ đây đi lêи đỉиɦ cao cuộc đời đúng không?



Nhưng hệ thống không thể cho cô bất cứ thuộc tính bổ trợ nào, chỉ có thể mỗi ngày đánh game qua ải trong hệ thống, từ đó nhận được thức ăn ít ỏi.

Trò chơi chính là trò chơi loại thủ tháp đơn giản, mỗi ngày làm mới bản đồ, ước chừng mười phút là có thể chơi xong một ván.

Dựa vào điểm số nhận được mỗi ngày, trong vòng một tuần Sở Thấm có thể nhận được khoảng hai bình sữa bò, ba phần mì lạnh nướng và bốn miếng bánh bích quy.

Sữa bò là 125ml, uống một ngụm đã hết rồi.

Mì lạnh nướng chỉ có mì lạnh, hành tây và trứng gà, đựng trong hộp giấy, to bằng bàn tay, món này tốt hơn một chút, có thể cầm cự được hai miếng ăn.

Bánh bích quy thì nhỏ hơn nhiều, một phần tư…bàn tay, ngược lại rất thơm ngọt và giòn.

Nhận được những món ăn này, Sở Thấm cũng không dám ăn hết, thi thoảng sẽ sửa đầu đổi mặt mang chúng đi đổi lương thực.

Có câu hàng xóm trữ lúa ta trữ súng, Sở Thấm khi đó chính là làm kho lúa của người khác, lúc bị cướp đoạt đã mất mạng, mới có thể xuyên việt tới đây.

Đừng nói, họa là chỗ dựa của phúc. Dù sao thì ông nội cũng qua đời vào năm cô mười hai tuổi, cô không còn vướng bận gì ở đó, sau khi mình chết còn có thể tới nơi tốt này, Sở Thấm cảm thấy chết một lần rất đáng.

Theo cô thấy, đây thật sự là một nơi tốt!

Đống lửa cháy bên cạnh đã sắp tắt, củi dần hóa than, Sở Thấm ném vào trong đống lửa mấy củ khoai lang.

Đống lửa dần lạnh đi, vỏ ngoài khoai lang hóa than đen lại, nhưng mùi thơm như có như không lại dần tỏa ra.



Sở Thấm hít sâu, mà sau đó phát ra tiếng thở dài thỏa mãn!

“Thơm quá…”

Trời, sớm biết sau khi chết có cuộc sống tốt như thế này, cô đã chết từ sớm rồi.

Khoai lang chín, cô dùng kẹp trúc gắp khoai lang ra, đeo bao tay nilon lên mặc kệ nóng vội vàng trực tiếp ăn ngay.

“Thoải mái! Sao lại có thứ ngon như vậy chứ.” Sở Thấm suýt chút chảy nước mắt cảm động.

Cô đã không còn là cô khi vừa xuyên việt nửa tháng trước, trong nửa tháng nay cô ăn không dưới trăm củ khoai lang, nhưng luôn có cảm giác thỏa mãn thường ăn thường mới, ăn mãi không chán.

Khoai lang ở đây thơm ngọt vô cùng! Cho dù nghẹn, uống chút nước cũng giải quyết xong, vì sao em trai em gái nhà chú luôn ầm ĩ nói khoai lang ợ nóng, nói khoai lang do cô đào trong đất lên lợn cũng không thèm ăn?

Phải biết khoai lang cô ăn trước khi xuyên việt mới dở, cắn vào giống như mía đã mất đi lượng nước và độ ngọt.

Sở Thấm đã xuyên việt tới vào nửa tháng trước.

Nguyên chủ cũng tên Sở Thấm, cha của cô ấy đã qua đời vào năm cô ấy mười tuổi, mẹ dẫn theo cô ấy về nhà mẹ. Nhà mẹ không xa, ở thôn Tịnh Thủy bên cạnh.

Năm thứ hai, mẹ tái giá, cô được đưa về thôn Cao Thụ, ở nhờ nhà chú. Có lẽ bởi vì tháng nào mẹ cũng gửi cho năm hào tiền sinh hoạt, cuộc sống của nguyên chủ vẫn được xem là ổn.

Ổn ở đây là: Có cái để ăn, cũng có nơi để ở. Chỉ là tiêu chuẩn ăn ở bình thường, phải làm việc nhà, làm không tốt sẽ ăn đánh ăn mắng.