Chương 22: Mưa To Mấy Ngày Liền 1

Sau khi trả tiền bông thì Sở Thấm hoàn toàn nghèo nàn.

Cái loại nghèo tận cùng, chỉ còn tám hào. Sau khi về đến nhà, tám hào bị cô lăn qua lăn lại nhìn xem, cô vò lấy chúng, hận không thể khi mở ra sẽ biến thành tám đồng.

Nhanh đến trưa.

Trước khi trở về từ nhà chú nhỏ, thím Sở có giữ cô ở lại ăn cơm, nhưng cô vẫn nhớ thương nồi cháo thịt trong nhà còn chưa ăn hết, nên cô từ chối.

Hơn nữa, mấy ngày nay cô quan sát được cảm thấy chú nhỏ Sở là một người đàn ông mang thù, nhỏ nhen hơn thím Sở rất nhiều.

Bây giờ ông ấy vẫn còn chưa muốn nhìn thấy cô, khi thấy cô thì mặt lập tức đen sì, chỉ hừ một tiếng, không nói lời nào.

Chuyện hưởng thụ như ăn cơm, sao có thể ngồi ăn cùng người phá hỏng tâm trạng như vậy được.

Sở Thấm xách bông trở về nhà, ăn cơm trưa xong cô cũng không làm gì khác, chỉ chuyên môn xử lý năm cân bông này.

Việc loại bỏ hạt bông rất rườm rà, huống chi bông này còn dính cỏ dại. Bởi vì để lâu nên bông đã hơi ngả vàng.

Thế nhưng không sao, nó cũng không ảnh hưởng đến việc sử dụng.

Sau khi xử lý bông sạch sẽ, Sở Thấm nhanh chóng lấy vải dệt đã cắt ra để làm quần áo và gối đầu.



Vải dệt được nguyên chủ cắt ra từ mấy món quần áo cũ, sau này mẹ nguyên chủ tái giá cũng không bạc đãi nguyên nhủ, bởi vì gia đình sau khi tái giá cũng khá tốt, thậm chí một hai năm bà ấy còn mua tặng nguyên chủ quần áo mới.

Niên đại này có khối người từ khi sinh ra chưa đừng mặc quần áo mới, thậm chí đến ngày kết hôn cũng phải mặc quần áo vá, vậy nên ở phương diện ăn mặc, nguyên chủ cũng được coi là đầy đủ.

Quần áo đều được may từ chất liệu chống mài mòn, đời trước Sở Thấm bắt đầu may quần áo từ năm sáu tuổi, vậy nên cô không hề xa lạ với chuyện may vá.

Đầu tiên Sở Thấm bày một cái bàn ra sân, sau đó trải vải lên, tiếp theo dùng than vẽ lên vải những đường nét thích hợp.

Trong nhà không có thước dây, không thể đo số đo cơ thể. Nhưng đời trước Sở Thấm cũng thường dựa vào linh cảm, kết hợp với kích thước quần áo cô đang mặc, cô có thể phác họa được phù hợp.

Sau đó dùng kéo cắt theo những đường đã vẽ, nhét bông vào, sau đó là có thể khâu lại.

Sở Thấm vui vẻ nói: "May mà hôm qua mình mua kéo, nếu không hôm nay sẽ không khâu được áo bông."

Khâu trong vòng một ngày là không thể xong được, sáng sớm ngày hôm sau cô lại khâu tiếp một tiếng, mới làm xong một cái áo bông.

Chiếc áo bông được khâu lại từ nhiều mảnh vải, nên áo bông này có màu xanh biếc, lại có màu xám, còn có màu xanh lá cây, quả là thập cẩm!

Nhưng Sở Thấm ôm chiếc áo bông mềm mại vào lòng, cô cực kỳ yêu thích nó, chiều dài của nó có thể trùm qua đầu gối, còn có mũ có thể tháo ra, khi tuyết rơi dày cô sẽ đội mũ lên, như vậy không sợ gió lạnh thổi vào gáy nữa.



Hơn nữa áo bông dày, khi nào quá lạnh còn có thể dùng để đắp.

"Mình đổ rất nhiều công sức vào những đường khâu này, nếu giữ gìn mặc trong mười năm không thành vấn đề."

Sở Thấm vui rạo rực, cô vuốt hai túi áo to, lại nhìn túi ở bên trong, cô ước gì sẽ nhanh chóng có tuyết rơi.

Có lẽ miệng cô chính là miệng quạ đen.

- Tuyết không tới, nhưng mưa thì đến bất ngờ.

***

"Ôi trời ơi! Thời tiết sao thế này, sao tự dưng lại mưa?" Bí thư chi bộ thôn ngồi dưới mái hiên, mặt nhăn đến mức có thể kẹp chết hai con muỗi.

"Lo chết mất!" Vợ bí thư chi bộ dùng kẹp sắt gắp than trong chậu, nói: "Tôi nghe nói mấy tỉnh bên cạnh xảy ra thiên tai rất nguy hiểm, ông nói xem chỗ chúng ta liệu có bị như vậy không?"

"Ai biết được, thời tiết dị thường khiến người ta không đoán được, mùa đông năm nay cũng lạnh ngoài dự đoán."

Bí thư chi bộ thôn thở dài, thở dài xong thì lại cân nhắc xem sang năm có nên khai phá vài mảnh đất hoang nữa không, để ít nhiều cũng có chút lương thực.

Chỉ mong chờ thời tiết bình thường lại.