Chương 45: Giới Thiệu Làm Thay 1

Thôn Tịnh Thuỷ cách thôn Cao Thụ ước chừng tám dặm, cũng không quá xa, ngày thường hai thôn giao lưu với nhau đều dựa vào hai chân, ngay cả xe lừa cũng không dùng tới.

Nhưng so với thôn Cao Thụ thì rõ ràng địa thế của thôn Tịnh Thuỷ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Phần lớn ruộng của thôn Cao Thụ là ruộng bậc thang, nhưng mà thôn Tịnh Thuỷ lại có một mảnh đồng bằng nhỏ, còn có nước sông chảy quanh ruộng, phần cứng công trình tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với thôn Cao Thụ.

Vì vậy, hầu hết người dân sống ở thôn Tịnh Thuỷ đều là người dân địa phương, là những người đã định cư ở đây qua nhiều thế hệ.

Mà thôn Cao Thụ lại dựa vào dân di cư rồi hình thành quy mô, thế lực tông tộc kém xa thôn Tịnh Thuỷ.

Thế gia vọng tộc của thôn Tịnh Thuỷ họ Dương, bí thư chi bộ trong thôn cũng họ Dương. Mẹ của Sở Thấm và cậu út Dương chỉ là cháu trai cháu gái cách mấy nhánh của bí thư chi bộ thôn, có quan hệ huyết thống hai ba đời trước, không tính là thân thiết.

Nhưng cậu út Dương biết làm người, cái miệng càng biết ăn nói, khi ông ngoại Sở Thấm qua đời để lại mẹ góa con côi cũng không bị người trong thôn chèn ép.

Cậu út Dương kết hôn hai năm trước, cưới một cô gái trong thôn, điều này khiến bà Dương rất hài lòng.

Mọi thứ của cô dâu mới đều tốt, lễ hỏi chỉ để lại một nửa, còn lại đều mang về, còn hồi môn hai món đồ dùng trong nhà.

Là người khá đàng hoàng, học xong tiểu học đã biết đọc, biết viết, hiện đang có ý định gửi người đi dạy ở một trường tiểu học trong thôn.

Quan trọng là năm ngoái cô con dâu này mang thai, năm nay đã sinh cháu trai, bà Dương chỉ cảm thấy mọi thứ của cô con dâu này đều tốt.

Tì vết duy nhất chính là cô ấy được con gái riêng giới thiệu, mẹ của cô ấy còn có mối quan hệ khá tốt với con gái riêng.

Bà Dương đã từng kết hôn và sinh được hai người con, một trai và một gái. Bởi vì người đàn ông trước của bà ta lâm bệnh chết nên bà ta mới tái hôn với ông ngoại Dương.

Ông bà và chú bác của đứa trẻ vẫn còn ở đó nên bà ta không thể đưa đứa trẻ đi tái hôn nên một mình gả cho ông ngoại Dương.

Tương tự như hầu hết các gia đình tái hôn, bà Dương cũng không thực sự chào đón cặp con gái do vợ cũ của chồng để lại. Nhưng so với cô con gái út tâm tư đơn thuần, hồn nhiên ngây thơ, thì bà lại càng không ưa cô con gái lớn trầm tính, thông minh và được chồng yêu thương.



Có trời mới biết, thậm chí ông chồng của bà ta còn có ý định giữ con gái lớn ở lại trong nhà rồi kén rể, lúc ấy bà ta còn mới sinh con trai nhỏ cơ chứ!

Nhưng không thích thì không thích, bà Dương không làm mẹ kế ác độc, bà ta cũng không có đầu óc và năng lực đó, thậm chí không có may mắn được làm mẹ kế ác độc.

Bà ta mới sinh con trai chưa được hai năm, còn chưa ngo ngoe được gì thì hai đứa con gái riêng của chồng lại lần lượt lập gia đình.

Bà ta rất ghét đứa con gái lớn, nhưng nó tốt số, tay cầm của hồi môn hậu hĩnh, sính lễ trao trả đầy đủ, chỉ việc đến nhà gạch ngói trong thôn hưởng phúc.

Còn đứa con gái riêng nhỏ hơn thì bà ta không quá chán ghét, cô gái kia mềm mại hơn chị mình, lại còn nhẹ nhàng gọi bà ta là “mẹ”, họ lại không thể hòa hợp nên chỉ xem nhau như người dưng.

Tính tình bà ta thẳng thắn, ngoài miệng không tha cho ai nhưng trong tâm không đến nổi xấu xa. Trong trí nhớ, ấn tượng về vị mẹ kế này của Sở Thấm chính là thích sĩ diện, so với bất cứ ai cũng sĩ diện hơn.

Mùng hai hàng năm hai cô con gái riêng sẽ trở về nhà, bà ta sẽ cắn răng đỏ mắt gϊếŧ gà lại gϊếŧ vịt, dùng sức để bảo toàn thanh danh mẹ kế tốt của mình, không để người trong thôn nói xấu nửa lời.

Sau khi chồng của con gái riêng mất bà ta cũng rất đau xót, thậm chí sau khi cô con gái riêng rời đi mới lén lau mấy giọt nước mắt, nhưng bảo bà ta đón cháu ngoại tới nhà ở hay là đưa đồ tiếp tế cháu ngoại thì... Tuyệt đối không thể nào!

Giờ phút này, trong nhà họ Dương đã nổ ra một cuộc cãi vã kịch liệt.

Bà Dương vỗ đùi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Tiểu Hưng, con hồ đồ rồi, chuyện tốt như vậy mà con không nghĩ tới bản thân mình, cũng không nghĩ tới vợ con, con để quỷ xui xẻo kia đi làm cái gì?"

"Mẹ! Mẹ đừng mở miệng là một tiếng quỷ xui xẻo nọ, quỷ xui xẻo kia." Dương Tiểu Hưng nhíu mày: "Con đi làm cái gì? Người ta cần một người thái thịt tay chân lanh lẹ, trở ra còn phải làm thêm mấy việc bếp núc."

Ông ấy biết rõ mình không làm được, có khi chưa được nửa ngày đã bị người ta đuổi ra.

"Vậy thì để vợ con đi!" Bà Dương lườm con mình.