Chương 35: Kỹ Sư Lãng 2

Điểm thanh niên tri thức cách khu dân cư đông nhất của đội sản xuất một khoảng.

Nguyễn Dao một đường đi tới, đứa trẻ trong đội sản xuất nhìn cô bằng ánh mắt hiếu kỳ từ xa, không dám tới gần.

Tối hôm qua trở về quá muộn nên không có thời gian quan sát, bây giờ nhìn mới thấy rằng đội ngũ sản xuất còn nghèo hơn cô nghĩ.

Ngoại trừ hôm qua thấy văn phòng của đội sản xuất là nhà gạch, những cái khác cơ bản đều là nhà đất.

Ngôi nhà bằng đất được xây dựng bằng gạch sống, tường bên ngoài và mái nhà được bôi bùn, một ngôi nhà không bền chắc. Mùa xuân và mùa hè hàng năm đều phải trát bùn lên các bức tường bên ngoài và mái nhà, nếu không những ngày mưa sẽ bị dột, mùa đông sẽ bị lọt gió.

So với các thế hệ sau, người ở niên đại này thực sự quá khổ.

Nguyễn Dao thấy thế này, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.

Đột nhiên, dưới gốc cây du cách đó không xa, một cụ già bị trượt chân, mắt thấy đã sắp ngã xuống.

Nguyễn Dao chạy nước rút trăm mét, chạy như bay tới đỡ bà cụ sắp ngã xuống đất: "Bác gái, bác không sao chứ?"

Bà Ngưu nắm lấy cánh tay cô, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Con gái, may mà nhờ có con chạy tới đỡ ta, không thì ta đã ngã xuống rồi."

Người già sẽ không chịu nổi cú ngã, tháng trước bà Vương ở đối diện bị ngã lộn mèo, không được mấy ngày đã không qua khỏi.

Nguyễn Dao đỡ bà ngồi xuống tảng đá lớn dưới gốc cây: "Bác gái không cần khách sáo, giúp người làm niềm vui, đây là việc ai cũng sẽ làm."

Nhịp tim đập nhanh của bà Ngưu dần bình tĩnh lại, nhìn cô từ trên xuống dưới: "Con là con gái nhà nào đây, hình như ta chưa từng gặp con?"



Nguyễn Dao cười ngọt ngào lộ ra hàm răng trắng: "Con là thanh niên tri thức mới đến đội sản xuất ngày hôm qua, con tên là Nguyễn Dao."

Bà Ngưu bừng tỉnh: "Bảo sao trông lạ mắt như vậy, thì ra là thanh niên tri thức mới tới. Ôi, con bé này không chỉ xinh đẹp mà còn rất tốt bụng, các con có thể đến đội sản xuất của chúng ta, thật đúng là phúc khí của đội sản xuất của chúng ta."

Nguyễn Dao khiêm tốn cười nói: "Thanh niên tri thức chúng con đến là để học hỏi lại từ các nông dân, sau này nếu có chỗ nào làm không tốt, còn cần bác gái cùng các xã viên khác nhắc nhở chúng con nhiều hơn."

Người đẹp tâm thiện, khiêm tốn ngoan ngoãn, thanh niên tri thức thật là tốt.

Bà Ngưu có ấn tượng rất tốt với Nguyễn Dao: "Nói đến đây thì trong đội của chúng ta cũng có một hộ gia đình cùng họ với con, thật trùng hợp, trước đây bọn họ cũng đến từ thủ đô."

Đúng là ngủ gật thì có người đưa gối.

Cô đang muốn hỏi thăm tình hình của gia đình Triệu Hương Lan.

Cô làm ra bộ dạng khϊếp sợ: "Không biết Nguyễn gia này là như thế nào? Hôm qua có một bác gái tên là Triệu Hương Lan chạy ra nói là họ hàng của con, nhưng con hoàn toàn không biết bà ấy."

Nghe vậy, bà Ngưu lập tức đổi sang vẻ mặt đồng cảm: "Con gái, con thật sự là thân thích của Nguyễn gia à?"

Nguyễn Dao: "Con còn phải viết thư hỏi người nhà của con, chỉ là sao bác gái lại nói như vậy, Nguyễn gia kia có gì không ổn sao?"

"Không ổn, thật sự không ổn."

Trong lúc bà Ngưu giải thích, Nguyễn Dao đã biết tình hình của Nguyễn gia.

Nguyễn gia có mười một người, chủ hộ là Nguyễn Bảo Điền, nhưng người quản lý việc nhà lại là Triệu Hương Lan.

Triệu Hương Lan sinh được bốn người con trai, đặt tên theo thứ tự là "Quốc Phú Dân Khang".



Con trai cả Triệu Hưng Quốc thật thà, nhưng lại là một đứa “con trai cưng của mẹ”, vợ cậu ta Lâm Thu Cúc đã sảy thai hai đứa con, hai người hiện tại không có con.

Lão nhị Nguyễn Hưng Phú, là một tên lông bông lười biếng, cùng với con dâu Dương Trân Trân sinh được một đứa con trai.

Lão tam Nguyễn Hưng Dân, cậu ta ngược lại không phải “con trai cưng của mẹ”, cũng không hay ăn lười làm, nhưng cậu ta lại có tính tình nóng nảy, thỉnh thoảng lại đánh vợ cậu ta Hồng Thắng Nam. Hai vợ chồng sinh được một đứa con gái, nghe nói sức khỏe của con bé không tốt lắm, thường xuyên ốm đau.

Lão tứ Nguyễn Hưng Khang, nghe nói là đứa dễ nhìn nhất Nguyễn gia, cao lớn đẹp trai, cũng thông minh, nhưng vì không tôn trọng bạn học nữ nên bị khiếu nại, dẫn đến mất cơ hội vào đại học, hiện đang làm giáo viên dạy toán tại trường tiểu học xã.

Đơn giản mà nói thì đây là một gia đình cực phẩm.

Sau khi nghe xong, trong lòng Nguyễn Dao không ngừng kêu hay lắm.

Trong đầu nguyên chủ không có tin tức về Nguyễn gia bên này, chứng tỏ hai nhà hẳn là nhiều năm không liên lạc, bây giờ lại đột nhiên liên lạc, tám chín phần là nhắm về phía tiền của cô.

Vương Phân chắc là muốn mượn đám cực phẩm này đòi lại tiền, tốt nhất là có thể để cho đám cực phẩm này giày vò chèn ép cô.

Bà Ngưu nói: "Con gái à, mặc kệ con có phải thân thích của Nguyễn gia hay không, sau này con nên cách xa bọn họ một chút, cả nhà kia cũng không phải là thứ tốt gì."

Nguyễn Dao cười gật đầu: "Cảm ơn bác gái, con sẽ chú ý."

Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.

Cực phẩm kỳ lạ hơn nữa cô cũng từng gặp rồi, không có gì phải sợ.

Sau khi tách khỏi bà Ngưu, Nguyễn Dao đi về phía văn phòng đội sản xuất.