Chương 6: Kỷ Minh Quân

Những người sống ở phía trước đều là nhân viên độc thân, các phòng được phân bổ theo cấp độ và quy mô gia đình, một số tòa nhà cuối cùng là ký túc xá dành cho một người, có giường tầng trong đó và chỉ những người chưa kết hôn hoặc những cặp vợ chồng không ở cùng nhau có thể sống.

Nhìn bề ngoài, lãnh đạo xưởng đã cân nhắc mọi mặt trong việc bố trí phòng ở, nên công nhân xưởng may mặc ở trong những căn phòng khá khang trang.

Vấn đề là 10 năm trở lại đây, số lượng lao động của xưởng may mặc tăng gần 1/3 nhưng giá trị sản lượng tăng không nhiều so với ban đầu, hỗ trợ từ khu vực cũng không bằng trước đây, xưởng cũng không có tiền để xây dựng nhà ở mới cho công nhân. Vì vậy, những công nhân vào xưởng may sau khi phân bổ nhà ở thì rất khó được bố trí nhà ở, chỉ có thể ở với bố mẹ. Ngay cả những công nhân cũ đã được bố trí nhà ở cũng gặp phải vấn đề tương tự, bởi khi con cái lớn lên, đơn vị có thể không được bố trí nhà ở, cũng không thể đổi sang nhà ở to hơn, cả gia đình lớn chỉ có thể chen chúc nhau.

Bởi vì không đủ chỗ ở nên người trong nhà phải hết sức tiết kiệm không gian, lười kê tủ ở cửa, để xoong nồi trong tủ, để thớt hoặc bếp gang lên là có thể làm cơm. Ai chịu ở tầng một thì có thể đơn giản xây một cái bếp lò bằng đất dựa vào tường, quây ván gỗ xung quanh là có thể làm một gian bếp nhỏ.

Gia đình Lâm Tĩnh là người đến sau, nhưng vì trên bếp lò là cửa sổ của một ngôi nhà nhỏ khác, nên khi ba cô xây bếp, ông chỉ bao quanh phần dưới và che phần trên bằng mái nhà.

Vì vậy, Lâm Tĩnh vừa đi tới cửa nhà mình, không cần vào bếp, nhưng vẫn có thể thấy hơi nước bốc lên từ nắp bếp, hiển nhiên là có thức ăn đang ninh bên trong.

Lâm Tĩnh nghĩ thầm, đẩy cánh cửa đang khép hờ bước vào nhà.

Bên trong là một lối đi không rộng lắm, bên trái có một chiếc tủ thấp dựa vào tường, trên tủ có đặt bàn bai đánh răng và cốc, bên trong dùng để tạm trữ thực phẩm mua vào cuối tháng, phần đáy được sử dụng để đặt giày. Bên cạnh tủ thấp còn có một giá giặt, trên giá giặt có kéo dây để treo khăn mặt cá nhân lên.

Nhưng mà khăn tắm của Lâm Tĩnh không treo ở đây, bởi vì sau khi treo lên một lúc, cô phát hiện sẽ có người động vào khăn mặt của mình. Mà cô không có thói quen dùng chung khăn mặt với người khác, nên sau vài lần cô kéo một sợi dây để treo đồ trong phòng ngủ của mình

Không chỉ riêng gì khăn mặt mà ngay cả bồn rửa mặt, bồn ngâm ban, bồn tắm, thậm chí cả bàn bai đánh răng và giày dép, cô cũng không để bên ngoài.

Đối diện bồn rửa mặt có một cánh cửa, đây là một căn phòng nhỏ được ngăn bằng những tấm ván gỗ, Lâm Tĩnh đã sống trong đó gần mười năm, cho đến khi anh trai cô kết hôn, không có chỗ ở mới chuyển đến phòng bố mẹ.