Chương 13: Hương Quả Sản Lượng Cao (1)

“Loại hoa quả này nếu trồng ở chỗ chúng ta, sau này nhà nhà đều trồng một gốc như thế, trong nhà sẽ không thiếu hoa quả ăn." Trương Trình Xuyên cảm thán nói.

Hệ thống này quả nhiên rất thần kỳ, không chỉ có thể có không gian làm ruộng, sản lượng trồng mỗi mẫu hơn một ngàn hai ngàn lương thực, còn thưởng loại hoa quả sản lượng cao như vậy, thật sự là quá thần kỳ.

“Mười hạt giống thành một cây mầm, nói cách khác sẽ kết quả luôn? Trực tiếp lấy ra để ở nhà chúng ta, sẽ quá dễ thấy." Trương Trình Xuyên nói.

Trần Hạ Nguyệt sau khi nghe anh nói nghĩ nghĩ rồi nói: "Anh quen thuộc với bên kia phía sau núi đại đội chúng ta không? Chúng ta bỏ cây hương quả xuống phía sau núi, sau đó anh vào núi nói là ngẫu nhiên gặp được?"

“Như vậy cũng được." Trương Trình Xuyên gật đầu, "Vừa vặn nói hương quả bên trong đó đã thành gốc, để sau núi sẽ không chói mắt như thế nữa, chúng ta cũng không hái được nhiều hương quả như thế đi bán, vừa vặn có thể để những người khác trong đại đội chúng ta cũng nếm thử hương quả.

Trần Hạ Nguyệt gật đầu, cô không nghĩ gì mà hương quả chỉ có thể để người trong nhà ăn, người trong nhà hái đi bán. Có bàn tay vàng hệ thống nông trường như vậy, cô cũng không cần quá so đo những thứ khác, dù sao tiền cũng không có khả năng đều để bọn họ kiếm.

Tất cả mọi người đều có tiền, cô bán đồ mới có người mua, nếu không tiền ở đâu ra? Nếu người khác không có tiền, ai sẽ mua đồ của cô chứ?

”Nhưng lúc anh hái hương quả có thể chặt hai ba cành trở về chúng ta tự mình trồng không, phía trên giới thiệu nói cành hương quả cũng có thể sống sót, chúng ta thử xem." Trần Hạ Nguyệt chỉ chỉ giới thiệu trên màn hình nói.

“Giống như trồng khoai lang sao? "Trương Trình Xuyên cũng nhìn, cảm thấy thế này có thể được.



“Ừ.”

Sau khi bàn bạc xong với Trương Trình Xuyên, Trần Hạ Nguyệt quyết định vài ngày nữa sẽ tìm thời gian trồng Hương Quả lên núi, đến lúc đó Trương Trình Xuyên cũng có thể rảnh rỗi lên núi "phát hiện" ra hương quả.

Ngày mai Trương Trình Xuyên còn phải đi bán mấy ngàn cân bột mì trong kho hàng, cho nên Trần Hạ Nguyệt sẽ không yêu cầu anh đi "phát hiện" hương quả.

"Em thật đúng là một bảo bối có phúc." Trương Trình Xuyên ôm vợ mình hôn lên mặt của cô nói, mặc dù nói trước khi vợ mình bổ nhiệm anh làm phó chủ nông trường làm anh lo lắng đề phòng, nhưng hiện tại sau khi đã biết bí mật vợ mình thì anh lại an tâm.

Trần Hạ Nguyệt cũng không vì Trương Trình Xuyên trong nháy mắt hoài nghi mình là đặc vụ tiểu quỷ gì đó mà có ngăn cách gì, cô cũng biết trên người mình có cảm giác không thích hợp, nếu không vì sao cô lại vội vàng gả cho Trương Trình Xuyên rời khỏi Trần gia?

Cô đúng là lo lắng cảm giác không thích hợp trên người mình sẽ làm cho người Trần gia phát hiện mình không phải nguyên chủ, nếu không đến lúc đó người Trần gia sẽ không dễ lừa gạt như Trương Trình Xuyên vậy.

Không nói cô và nguyên chủ giống hay không, xem như là giống cũng là hai người. Nếu không phải cùng một người, như vậy người quen thuộc luôn sẽ có thể phát hiện chỗ không thích hợp, Trần Hạ Nguyệt đương nhiên sẽ không ở lại Trần gia.

Cô gả đến Trương gia, về sau không thường xuyên về nhà mẹ đẻ, cho dù trở về mấy lần Trần gia phát hiện mình không giống trước kia, vậy cũng sẽ chỉ cảm thấy cô lập gia đình sau đó mới thay đổi, mà không phải nghĩ đến tâm cô đã thay đổi người.

Trần Hạ Nguyệt và Trương Trình Xuyên nghỉ trưa, vốn Trương Trình Xuyên định tự mình đứng lên thu hoạch lúa mì, nhưng Trần Hạ Nguyệt nghĩ đến buổi chiều anh còn phải đi làm thì quyết định tự mình làm, dù sao chuyện thu hoạch lúa mì trồng lúa mì dưới sự trợ giúp của hệ thống chỉ cần không đến một phút.