Chương 20: Bán Bột Mì (2)

Trương Trình Xuyên cảm thấy hệ thống nông trường của vợ mình vô cùng tiện lợi, vừa có thể trồng lương thực sản lượng cao nhanh thu hoạch, lại có thể thả đồ như vậy, vô cùng tiện lợi.

Trương Trình Xuyên vào chợ đen đương nhiên không phải với bộ mặt vốn có, anh ngụy trang mình thành một người trung niên tướng mạo bình thường.

Sau khi Trương Trình Xuyên đến chợ đen tìm một chỗ lấy bột mì ra, sau đó bày sạp, chờ người tới mua.

Đầu năm nay lương thực rất được hoan nghênh, Trương Trình Xuyên lấy ra hơn năm mươi cân bột mì thì rất hấp dẫn người ta.

Cho dù người bên này đại đa số đều sẽ ăn cơm, nhưng có bột mì thì ai không muốn? Nhanh chóng có người tới hỏi giá.

Giá bột mì Trương Trình Xuyên bán theo giá thị trường, đây là khi có phiếu. Không có phiếu thì nhiều tiền hơn chút, dù sao đầu năm nay mua đồ cũng cần phải có phiếu.

Trương Trình Xuyên cũng không phải chỉ lấy phiếu lương thực, anh lấy rất nhiều phiếu. Phiếu gì cũng được, dù sao nhà anh cũng không có bao nhiêu phiếu, đổi phiếu thì có thể mua đồ khác.

Năm mươi cân bột mì thoạt nhìn rất nhiều, nhưng mới có hai ba người mua đã trực tiếp mua xong năm mươi cân bột mì để trước mặt Trương Trình Xuyên.

Trong đó có một khách hàng, anh ta là người đứng đầu chợ đen, Trương Trình Xuyên từng có duyên gặp mặt vài lần, chỉ là đối phương không biết Trương Trình Xuyên mà thôi.

“Anh Trịnh, anh còn muốn mua bột mì không?” Trương Trình Xuyên hỏi thử, anh cũng không có ý định mỗi ngày đều đến chợ đen bên này bán bột mì, cho nên anh dự định tìm người mua buôn rất nhiều bột mì.

"Chỗ tôi còn có mấy ngàn cân bột mì, giống đồ hôm nay bán vậy." Trương Trình Xuyên nói, vợ mình ngày hôm qua trong một ngày trồng lúa mì đã được hơn một vạn cân sắp hai vạn cân, sau khi bán một vạn cân cho hệ thống thì đồ còn lại đều mài thành bột mì.

Trương Trình Xuyên không có ý định lập tức bán tất cả bột mì, đại khái có thể lấy ra tay hai ba ngàn cân, còn lại qua một thời gian ngắn mới bán tiếp.

Trịnh Quân, cũng chính là Trương Trình Xuyên nói "Anh Trịnh " nghe được lời này của anh thì nhìn về phía anh, "Cậu nói thật?

“Đương nhiên là thật, tôi lừa anh làm gì?” Trương Trình Xuyên hỏi ngược lại.



“Nếu như cậu còn có mấy ngàn cân bột mì, tôi đây muốn mua tất cả.” Trịnh Quân nói.

“Được rồi, anh Trịnh, tôi bán cho anh hai ngàn cân bột mì.” Trương Trình Xuyên nói.

“Cậu không phải nói cậu có mấy ngàn cân sao?" Trịnh Quân không cam lòng nói, có thể thu nhiều chút bột mì, vậy đương nhiên là càng nhiều càng tốt.

“Anh Trịnh, anh hẳn cũng biết đạo lý trứng gà không thể để cùng một cái rổ phải không?"

Trịnh Quân nghiêm túc đánh giá Trương Trình Xuyên một phen, bất đắc dĩ gật đầu nói, "Được.”

Anh ta không đồng ý thì có thể thế nào? Bột mì là của người ta, người ta muốn bán hai ngàn cân thì hai ngàn cân, dù sao cũng tốt hơn không có gì.

Trương Trình Xuyên cười ha hả, sau hi cùng Trịnh Quân ước định tốt địa điểm thì bắt đầu chuẩn bị, lợi dụng hệ thống nông trường như phương thức liên lạc nói cho vợ nhà mình, để cô mở quyền hạn lấy ra hai ngàn cân bột mì cho anh.

Trần Hạ Nguyệt sau khi nhận được tin tức thì trao quyền hạn cho anh, không nghĩ tới Trương Trình Xuyên có khả năng như vậy, cô cho rằng anh có thể bán ra một trăm cân bột mì đã là không tệ rồi, người này lại bán cho cô hai ngàn cân lận.

Địa điểm Trương Trình Xuyên và Trịnh Quân ước định tương đối bí mật, dưới sự kiểm tra đo lường của hệ thống nông trường biết xung quanh không có ai, anh trực tiếp thả bột mì ra đó.

Sau khi Trương Trình Xuyên thả bột mì ra thì đi tìm Trịnh Quân, bảo anh ta nghiệm thu bột mì.

Chất lượng bột mì rất tốt, cho nên cuối cùng Trịnh Quân đưa cho Trương Trình Xuyên hơn hai trăm tệ.

Thời đại này gạo và bột mì tinh đều là một hào tiền một cân, cho dù vì nơi này là chợ đen nên giá cả cao hơn chút cũng sẽ không cao hơn hai hào tiền, cho nên hai ngàn cân bột mì bán được hơn hai trăm đồng.

Trương Trình Xuyên lấy được tiền rồi rời đi, còn lại chính là chuyện của Trịnh Quân, anh không quản được.