Chương 40: Đường Mạch Nha (2)

“Không phải còn chưa quen thuộc trong thôn sao? Chờ khi nào em quen thuộc sẽ đi ra ngoài chơi.” Trần Hạ Nguyệt cười híp mắt nói.

Kỳ thật cô còn rất thích cuộc sống ở nhà như vậy, mặc dù nói hiện tại không có điện thoại di động máy tính, nhưng cô không phải có hệ thống nông trường sao? Như vậy cũng có thể gϊếŧ thời gian.

Hơn nữa cô không quen thuộc đại đội Vân Hà cũng là nói thật, không có mấy người quen biết, đi ra ngoài chơi thì tìm ai? Nói chuyện gì? Cô cũng không quen.

"Cũng đúng, nhưng em về sau cũng đừng buồn ở nhà, tìm nhiều người chơi đùa cùng." Trương Trình Xuyên rất lo lắng vợ mình buồn bực như vậy sẽ bị bệnh, vốn thân thể của cô đã không tốt, nếu lại tiếp tục buồn bực như vậy đối với thân thể càng không tốt thì làm sao bây giờ?

"Gần đây đã sắp thu hoạch mùa thu rồi, qua thu hoạch mùa thu rồi nói sau." Trần Hạ Nguyệt mỉm cười nói, gần đây hẳn sẽ bận rộn, cô vẫn là không nên đi ra ngoài tìm người chơi, bằng không sẽ làm chậm trễ người ta làm việc?

Trương Trình Xuyên không nói gì, gần đây đúng là không có người rảnh rỗi.

"Thật ra nếu có thể theo..." Trương Trình Xuyên nhìn chút phương hướng phía nam, bên kia là nơi bộ đội đóng quân, có khu người nhà.

Bởi vì có một số người nhà theo quân không có công tác, cho nên các cô ngoại trừ chuyện trong nhà cần bận rộn, cần thu thập chút đất mình khai khẩn ra thì không có nhiều chuyện như vậy, nếu như vợ mình có thể cùng các cô chơi đùa thì có thể gϊếŧ thời gian.

Nhưng mà khu gia đình bên kia cách bên này cũng gần mười dặm, những người nhà kia rất ít đi ra, Trương Trình Xuyên cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi.

Hơn nữa có chút người nhà cũng không quá nguyện ý tiếp xúc với những người nông thôn bản địa, anh chỉ nghĩ như vậy, không để ở trong lòng.

"Hôm nay nấu gì thế?" Sau khi Lưu Quế Anh cất bột mì con trai nhà mình mang về vào trong phòng thì đi ra hỏi, bà ngửi được hương vị ngọt ngào.

"Con nấu chút cháo ngô, buổi trưa ăn chút cháo ngô ạ." Trần Hạ Nguyệt mỉm cười nói, thời đại này Trần Hạ Nguyệt không có khả năng mỗi bữa đều chuẩn bị cho bọn họ ăn thịt cá, tùy tiện ăn đồ có thể lấp đầy bụng đã là tốt rồi.



Lưu Quế Anh cũng không có nói gì, bây giờ cũng còn chưa thật sự đến lúc giữa trưa, khoảng cách buổi chiều bắt đầu làm việc cũng cần chút thời gian, bà tiếp tục nhìn xem trong nhà có gì cần làm.

Trần Hạ Nguyệt kéo Trương Trình Xuyên qua lén lút nói với anh, "Em đã làm xong mứt hoa quả, nhưng trước đây trong nhà không có nhiều đường như thế, em không dễ giải thích."

"Vậy đường của em từ đâu tới?” Trương Trình Xuyên rất tò mò hỏi.

"Là đường mạch nha làm từ lúa mì, em dùng xưởng gia công trong nông trường gia công thành đường mạch nha, rất ngọt rất ngon.” Trần Hạ Nguyệt nói.

“Kẹo mạch nha? Lúa mạch còn có thể làm đường à?” Là người phương Nam thật sự, Trương Trình Xuyên thật sự không biết lúa mì có thể làm đường, cho dù nghe nói tới đường mạch nha, anh cũng không có não lớn để liên tưởng nó làm bằng lúa mì.

Miền Nam lại không trồng lúa mì, anh không biết thật sự không có gì lạ.

"Ừ, em làm không ít kẹo mạch nha, sau khi nấu xong thì cũng không dùng hết đường mạch nha.” Trần Hạ Nguyệt nói.

"Không có việc gì, giữ đường lúc nào ăn cũng được.” Trương Trình Xuyên xoa xoa đầu cô nói, “Mứt hoa quả đã làm xong, ngày mai anh lại đến huyện một chuyến, gửi mứt hoa quả đi."

"Ngày mai đi sao?"

"Muộn một chút nữa thì sẽ thu hoạch vụ thu, thu hoạch vụ thu bề bộn nhiều việc, không có thời gian xin nghỉ ra ngoài.” Trương Trình Xuyên nói.

"Vậy được rồi.” Trần Hạ Nguyệt không có ý kiến gì.

Về phần mứt hoa quả có cần đưa cho người nhà mẹ đẻ hay không, Trần Hạ Nguyệt suy nghĩ có thể chia ra năm cân cho nhà mẹ đẻ. Dù sao đại khái có ba mươi cân mứt hoa quả, cho hai người Trương Trình Nhạc mười lăm cân, cho nhà mẹ đẻ cô năm cân, còn lại mười cân để lại nhà mình ăn.