Chương 24: Tức giận

Vương Anh cân nhắc đến bản lĩnh của mình, cô biết y thuật, lúc còn ở thế giới hiện đại, khi chưa đến mạt thế cô là bác sĩ ngoại khoa. Bởi vì trong nhà có người lớn là trung y lão làng nên cô cũng đi theo học trung y. Châm cứu, xoa bóp bốc thuốc ít nhiều đều hiểu một chút.

Sau khi tới mạt thế, đầu tiên là vì có thiên tai cô buộc bản thân phải trở nên đa tài, ngoại khoa, khoa sản, khoa nhi chỉ cần là cứu giúp được cô đều đi làm, ngược lại tích lũy không ít kinh nghiệm thực tế.

Nếu không khoa trương thì hiện giờ cô có thế chẩn đoán được ít bệnh bình thường đều không có vấn đề gì.

Vương Anh hút sợi mỳ trong chén, mùi thịt khô nhè nhẹ, váng dầu đọng lại trên nước lèo thơm ngon hấp dẫn, thịt khô dẻo dai càng ăn càng thèm.

Sợi mỳ không trắng tinh mà hơi ngả vàng, bên trong có rất nhiều bột ngô, mùi bột ngô có hơi ngọt, ăn vào cô cảm thấy rất mỹ mãn. Uống thêm miếng nước lèo là thấy no đủ.

Chầu cơm này ăn xong mặt mày Vương Anh hớn hở cả ra, cũng không để tâm đến cả nhà Vương Vĩnh Thuận đang hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Khi nấu cơm rồi đến lúc ăn cơm cũng không có ai đi mời cả nhà Vương Vĩnh Thuận ra ăn, Vương Vĩnh Thuận chỉ có thể ở lì trong phòng không đi ra. Ngoài miệng Lý Xuân Quyên vẫn lấy khăn lau che miệng, nước mắt nước mũi giàn giụa tưởng như bị bắt nạt, bị Vương Vĩnh Thuận trừng mắt liền không dám hé răng.

Vương Anh ăn xong rồi, trong lòng còn nghĩ bản thân nên làm gì. Hiện giờ cô cũng đã mười tám rồi, cũng không đi học đại học, trên đại đội cấp công điểm và trợ cấp đến sang năm, nói cách khác, tài sản của cô bây giờ ngoài đồ gia dụng trong phòng ở nhà này thì chỉ có mấy chục đồng tiền mà Lý Xuân Quyên moi từ tay cô.

Chút tiền ấy đủ cho cô chống đỡ đến mùa gặt lúa năm nay, khi đó trên đại đội có thể phân lương thực.

Vương Anh thở dài, vậy thì làm sao mà đủ được? Cô vất vả lắm mới đến được nơi này cô không muốn bị đói bụng đâu nhưng việc nông nghiệp cô không am hiểu cho lắm.

Nói đi cũng phải nói lại, vẫn phải làm nghề cũ thôi.

Nhưng trước lúc đó Vương Anh nhìn cơ thể gầy yếu của mình, dưỡng thương trước đã, chờ đến khi cơ thể tốt hơn rồi lại nói. Thân thể của nguyên chủ bị tổn hại nặng nề, cô đi ra ngoài gào giọng nói bản thân có thể làm bác sĩ chưa chắc đã có người tin.

Sau khi tiễn mọi người đi, Vương Anh tắm rửa sạch sẽ xong chui vào ổ chăn ấm áp, trong lòng thỏa mãn không nói được.

Lý Xuân Quyên lấy được cái chăn tốt, nhìn qua đã biết bên trong có rất nhiều bông, Vương Anh đóng cửa lại cảm thấy hài lòng đi vào giấc ngủ.

Cô đã ngủ rồi không quan tâm đến vợ chồng Lý Xuân Quyên và Vương Vĩnh Thuận một đêm mở mắt không yên.

Lý Xuân Quyên bị đoạt mất chăn nên đành phải nằm bên ngoài, tóc rối bời như ổ gà.

Vương Vĩnh Thuận ngăn bà ta lại, trong mắt đều là tàn nhẫn: “Bà lại muốn làm gì?”

Lý Xuân Quyên nước mắt chảy như mưa, bị nhục như thế giọng nói đều nghẹn cả lên: “Tôi đi tìm con tiện nhân kia! Xem tôi xé xác nó ra thế nào!”

Đồ của bà ta! Gia sản của bà ta! Bà cho đang định đưa hết cho Diệu Tông!

Hôm nay bà ta trơ mắt nhìn con tiện nhân kia làm bộ làm tịch, vừa khóc vừa la làng hận không thể nhào lên xé mặt cô xuống!

Rõ ràng là cái lu nước, thau tráng men đều là cô đánh vỡ kết quả tất cả mọi người đều quên đi chuyện này, còn tranh nhau làm chủ cho Vương Anh kia.

Lý Xuân Quyên ủy khuất không chịu được, bắt lấy tay Vương Vĩnh Thuận kể lể.

Vương Vĩnh Thuận cũng cau mày, Vương Anh đập vỡ đồ trong nhà? Đừng nói là người khác, ngay cả ông ta cũng không tin.

“Những lời bà nói đều thật sao? Vương Anh đập? Không phải là bà à?”

Lý Xuân Quyên càng tủi thân hơn, sao bà ta có thể đập vỡ đồ được chứ? Ở trong mắt bà ta mấy thứ đó đều là của bà ta! Là của Diêu Tông! Bà ta đập vỡ đồ nhà mình để làm gì?

Vương Vĩnh Thuận nghe Lý Xuân Quyên mắng mỏ khóc lóc kể lể một hồi, trong lòng sinh ra khϊếp sợ cùng đề phòng.

Phản ứng lại, ông ta kéo Lý Xuân Quyên đang tính đi ra ngoài vào phòng khóa cửa lại: “Chuyện này sau này bà không được nói ra nữa.”

Sao lại không được nói ra? Tính toán lúc Vương Anh đập đồ, trong nhà ngoại trừ Vương Linh Linh đang ngất thì có ai biết là cô đập vỡ đâu.

Trước đó chuyện Lý Xuân Quyên đánh người đã bị mọi người nhìn thấy giờ nói thì có ai tin? Người khác sẽ cảm thấy bà ta xảo quyệt, cố ý hất nước bẩn lên người Vương Anh.

“Sau này nhớ kỹ, đối tốt với tam nha đầu.”Nhắc đến chuyện này cơn tức của Vương Vĩnh Thuận vẫn không hạ được.

Ông ta biết Lý Xuân Quyên ngu xuẩn. Trước kia ông ta cũng phiền não, vì sao Lý Xuân Quyên lại ngốc nghếch như thế, hoàn toàn không giống với vợ của Vĩnh Phúc, lúc nào cũng dịu dàng không chỉ biết chữ mà còn biết cả y thuật.

Nhưng sau khi vợ chồng Vĩnh Phúc xảy ra chuyện ông ta không nghĩ như thế nữa.

Kẻ ngu dốt cũng có chỗ tốt của kẻ ngu dốt. Lý Xuân Quyên bị ông ta dỗ dành xông vào trước mặt chắn thay hiềm khích, còn ông ta chỉ cần ở đằng sau nhận lấy điều tốt.

Chuyện lần này của Vương Anh cũng giống như thế, nếu không phải Lý Xuân Quyên tàn nhẫn đánh người thì hiện tại Vương Anh vẫn còn bị hai vợ chồng bọn họ nắm trong tay!

Vương Vĩnh Thuận cảnh cáo Lý Xuân Quyên: “Sau này chỉ được đối xử thật tốt với tam nha đầu, không được giống trước kia nữa.”

Lý Xuân Quyên không phục: “Dựa vào cái gì? Con tiện nhân đó cũng xứng sao?”

Não Vương Vĩnh Thuận càng đau hơn, giảng đạo lý cho bà ta: “Con đó giờ đã mười tám tuổi, bà nghĩ xem còn bao lâu nữa là nó phải kết hôn? Hiện tại đắc tội với nó thì chẳng khác nào bà từ bỏ hai gian nhà đó ư? Bà đừng ngớ ngẩn nữa, đối xử tốt với nó đi. Cho dù chỉ là ngoài mặt. Chỉ cần Vương Anh gả đi rồi thì trong nhà này có đồ nào không phải là của chúng ta?”

Lý Xuân Quyên không cam lòng, bà ta muốn phòng ở của Vương Anh, còn muốn tiền của Vương Anh, cũng muốn Vương Anh hầu hạ cả nhà bọn họ như trước kia.