Chương 30: Tìm mối

Có con thỏ này rồi, Vương Anh cũng không còn tâm trí nào tìm đồ, tay hái mấy loại thảo dược thường thấy sau đó đi xuống núi.

Chẳng qua khi Vương Anh xuống núi liền cảm thấy không đúng, cô ở trên núi đi một vòng lớn, khi xuống núi đã không còn giống như khi lên núi.

Vì thế Vương Anh cõng sọt xuất hiện ở bên kia đại đội, yêu cầu những ai đi qua để đại đội kiểm tra rồi mới có thể về nhà.

Vương Anh: … Thất sách!

Vương Anh vội vàng để con thỏ xuống tận đáy sọt, lấy hiểu biết nhất định của cô cũng biết đồ sau núi là thuộc về tập thể, cô lên núi hái rau dại thì không sao nhưng nếu lấy phải con vật hoang dã này nghiêm khắc mà nói thì đó chính là tài sản của đại đội.

Vương Anh giấu con thỏ tốt rồi phủ lên đó một lớp thảo dược, nhìn qua như là cỏ dại thông thường.

Bởi vì sự kiện của mấy ngày trước hiện giờ toàn bộ đại đội đều có ấn tượng không tồi với Vương Anh, lúc Vương Anh đi qua có không ít người kéo Vương Anh lại nói chuyện.

Trong lòng Vương Anh âm thầm lau mồ hôi, may mắn nguyên chủ ít khi ra khỏi cửa nên lúc này mọi người thấy cô câu nệ cũng chỉ cảm thấy đáng thương cô bị cả nhà bác trai khắt khe bắt nạt.

“Tam nha đầu, nhà bác trai con hình như là có chuyện gì vui đúng không? Vừa rồi thím thấy chị họ con đi đổi nửa con gà.”

Tin tức của đại đội truyền đi rất nhanh, cũng không có gì là bí mật, đừng nói là nhà ai ăn thịt nhà ai ăn rau, ngay cả củ cải của từng nhà ra sao mọi người đều biết rõ tường tận.

Người hỏi lời này là thím Quế Hoa, bà ấy ở đại đội luôn luôn không cùng chiến tuyến với Lý Xuân Quyên, không cùng chiến tuyến còn có nguyên nhân sâu xa.

Hai người đều là người từ nơi khác được gả đến đại đội, lúc đầu vẫn còn là hàng xóm với nhau đó!

Chẳng gần đây quan hệ hai bên không được tốt!

Ngô Quế Hoa chướng mắt Lý Xuân Quyên rõ ràng có ba người lớn trong nhà vậy mà luôn sai khiến cháu gái làm việc nhà còn Lý Xuân Quyên khinh thường Ngô Quế Hoa không sinh được con trai.

Hai người thù càng kết càng lớn, cuối cùng còn làm ra một trận lớn không ra gì.

Cho nên dù hiện tại Ngô Quế Hoa và Lý Xuân Quyên đều có con gái nhưng hai bên vẫn nhìn nhau không thuận mắt.

Ngô Quế Hoa vừa hỏi vừa nói chuyện bát quái: “Vừa nãy thím thấy bác gái Lý Xuân Quyên của con đưa chị họ của con đi đâu đó, chẳng lẽ chuẩn bị đi mời bà mối?”

Ngô Quế Hoa cũng không có ý nghĩ gì khác, phản ứng đầu tiên của bà ấy chính là Vương Linh Linh tới tuổi rồi, người trong thôn đều biết Lý Xuân Quyên đã nhắm nhà họ Từ từ sớm, chuẩn bị gả Vương Linh Linh cho Từ Sương.

Nghĩ đến đây trong lòng Ngô Quế Hoa có hơi lo lắng.

“Có phải là chuẩn bị tới hỷ sự của chị con?”

Vương Anh thẹn thùng mỉm cười: “Không phải ạ, hôm nay là sinh nhật chị ấy.”

Mắt thường cũng có thể thấy Ngô Quế Hoa vui vẻ hơn nhiều nhưng vẫn buồn bực: “Vậy cái người vừa nãy đi vào nhà con là ai? Nhìn không giống với người trong đại đội.”

Vương Anh cũng không biết được, cô hàn huyên vài câu với mọi người sau đó vội vàng về nhà.

Cô không tò mò người kia là ai, ngược lại chỉ tâm tâm niệm niệm nửa con gà kia mà thôi.

Chờ đến khi Vương Anh đi đến cửa mới vừa vào nhà bỏ sọt xuống đã thấy một lão thái thái môi mỏng nhướng mày không kiêng nể gì đứng ở cửa đánh giá cô.

Đang lúc Vương Anh không hiểu ra sao, Lý Xuân Quyên không biết từ góc xó nào xuất hiện cười cười chào hỏi với Vương Anh: “Tam nha đầu đã về rồi, gà đã hầm xong lát nữa là có thể ăn.”

Nói xong lập tức kéo lão thái thái kia vào phòng mình rồi đóng cửa lại.

Lão thái thái kia nhướng mày, không tình nguyện hất tay Lý Xuân Quyên ra khỏi người mình, trong miệng ồn ào: “Tôi vẫn chưa nhìn xong đó! Không phải cô nói tốt…”

Lý Xuân Quyên lo lắng đề phòng có ai đó nghe thấy được, túm lão thái thái vào gian nhà của mình, giữ cửa kín mít nhưng vẫn không yên tâm, nhìn trộm ra ngoài cửa sổ sợ Vương Anh sẽ nghe thấy.

Lão thái thái hừ lạnh một tiếng: “Đến mức đó sao? Người lớn thì phải thành gia, tiểu tam của nhà chúng tôi tranh không được nên không xứng với đứa con gái tuyệt hậu như nó sao? Cô ta có thể không muốn à? Ai da, đều tại cô vừa nãy túm tôi quá nhanh, tôi vẫn chưa nhìn rõ nha đầu kia có tướng sinh con trai hay không. Nếu không được tôi phải ra ngoài xem kỹ.”

Lý Xuân Quyên vội vàng thở dài một tiếng: “Nhất định có tướng sinh con trai, tôi đảm bảo với bà!”

Lúc này lão thái thái mới thỏa lòng, ngồi lên trên ghế, hình như nghĩ tới điều gì đó rồi nói: “Có điều có con trai hay không cũng không sao, dù sao thì tiểu tam nhà tôi cũng đã có hai đứa con, nhi nữ song toàn. Tôi nói với cô này, cô thử nhìn quanh công xã mà xem, có nhà ai có điều kiện như nhà tôi không? Đừng nói là công việc, tiểu tam nhà tôi ở bộ đội chính là đội trưởng! Cô có hiểu được không? Là đội trưởng đó!”

“Nếu không phải đứa cháu gái này của cô đã tốt nghiệp cấp ba thì tôi cũng không muốn lại đây xem đâu! Hơn nữa, cô ta lại là đứa con gái tuyệt hậu, cha mẹ không có, ai biết có phải là khắc tinh hay không. Tôi nói với cô này cô đưa cho tôi ngày sinh bát tự để tôi đi xem, nếu cưới vào nhà một đứa Tang Môn tinh thì tiền đồ của con tôi sẽ hỏng mất…”

Lý Xuân Quyên nhẫn nại nghe xong nói: “Chuyện này cũng được, cháu gái nhà tôi đúng là mệnh khổ. Tôi và bác trai của nó đều muốn tìm cho nó một gia đình tốt, nếu không nhìn tới nề nếp của nhà họ Triệu đoan chính thì đâu có mời bà đến đây để nói chuyện?”

Thổi phồng người khác là điều Lý Xuân Quyên am hiểu nhất, bà ta đem những lời Vương Vĩnh Thuận dạy khắc ghi trong lòng, nhìn lão thái thái lộ ra vẻ mặt đắc ý trong lòng cảm thấy yên ổn không ít.

“Nói tới thì yêu cầu của tôi cũng không nhiều, chúng ta đều không phải là nhà đại phú quý gì lễ hỏi gì đó cứ làm theo bình thường là được…”