Chương 32: Hậm hực

Mặc dù Lý Xuân Quyên đã cẩn thận khóa cửa sổ lại nhưng thính giác của Vương Anh sau khi uống nước linh tuyền kết hợp với điều dưỡng càng thêm nhạy bén, vì thế cho dù cách một vách tường Vương Anh cũng nghe thấy toàn bộ tính toán của bác gái và lão thái thái kia.

Ba mươi khối tiền bán cô đi, đúng là đủ ác với đứa con gái tuyệt hậu này.

Vương Anh bực bội đá ghế, đá bàn, gặp phải nhà như vậy đúng là xui xẻo. Vì muốn ăn cướp hết nhà của đứa em trai bị tuyệt hậu mà đẩy cô vào hố lửa.

Vương Anh tính toán những gì mình có trong tay, cô có tiền có gian nhà ở còn có tên tuổi con của liệt sĩ, chỉ cần cô không muốn thì mối hôn sự này chắc chắn không được.

Nhưng mà…

Vương Anh nghĩ đến Vương Vĩnh Thuận, người bác trai này khó đối phó hơn so với tưởng tượng của cô.

Nếu Vương Anh từ chối ngay lúc này nhất định ông ta sẽ an bài chiêu khác.

Một hai lần thì có thế, ba lần bốn lần cũng sẽ không có ai nói dùm cô nữa. Năm sáu lần tiếp tới chỉ sợ người đại đội sẽ thay đổi cách nhìn nói cô bắt bẻ, nói cô có ánh mắt cao.

Chờ đến lúc đó Vương Vĩnh Thuận cho cô lựa chọn gì cũng chỉ có thể nhận lấy.

Vương Anh híp mắt lại, thời điểm này tốt nhất là cô hóa bị động thành chủ động.

Chỉ cần cô tìm được người thích hợp để kết hôn trước chắc chắn một nhà bác trai cũng sẽ không có biện pháp ép cô nhận lấy mối hôn sự này.

Vương Anh trăm triệu lần cũng không thể tưởng tượng được, kiếp trước cô độc thân cho đến chết mà kiếp này lại có người đứng tuổi muốn tìm chồng cho cô.

Suy nghĩ một lúc, Vương Anh chỉ có thể tiếc nuối tỏ vẻ trí nhớ của nguyên chủ không có người đàn ông nào chất lượng để lựa chọn.

Trên đại đội còn có mấy người thanh niên nhưng đều là người có ít khuyết điểm hoặc tật xấu, nếu không phải trong nhà thật sự nghèo thì chính là không có chí tiến thủ lên phía trước.

Cứ như thế Vương Anh cũng không thể tuyển được ai, cho dù là kén rể thì cũng đâu phải muốn là được?

Nhớ đến mấy người ở nhóm sinh hoạt cũng đã lướt qua một lần nhưng cũng không thể tóm được một người đàn ông nào để kết hôn.

Trừ mấy người thanh niên đó ra còn lại chỉ có mấy người cùng tuổi, nhưng Vương Anh đối với mấy người này không có ấn tượng gì cả, trong khoảng thời gian ngắn chọn không được.

Cân nhắc một chút, mười năm này nhóm thanh niên trí thức không về huyện thành được mà bản thân cũng chỉ yêu cần hoàn cảnh gia đình ổn định. Hai bên kết hôn là theo nhu cầu.

Chờ đến khi thi đại học xong không sợ đối phương trở về huyện thành, ít nhất mấy năm nay cứ sống yên ổn qua ngày trước đã.

Sau khi thi đại học không lâu hoàn cảnh đã mở ra, mặc kệ cô làm gì cũng sẽ hoàn thành.

Tính toán như vậy trong lòng Vương Anh đã có quyết định.

Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng kêu của Lý Xuân Quyên: “Tam nha đầu! Tam nha đầu! Lại đây ăn cơm!”

Bác trai Vương Vĩnh Thuận đã trở lại, gương mặt tươi cười ngồi chính giữa phía trên bàn cơm, trên bàn là món thịt gà hầm thơm ngon ngào ngạt.

Có lẽ thấy sắp tống cổ Vương Anh đi ra ngoài nên Lý Xuân Quyên cũng hòa ái đi rất nhiều.

“Mau nếm thử đi, đây chính là gà nuôi tốt nhất, vừa ngửi thấy đã thơm.”

Vương Linh Linh đi nhà họ Từ đổi thịt gà, chỉ có thể đổi được gà hong gió, Từ Sương là đầu bếp, nên nếm thịt khô so với nhà khác thì ngon hơn nhiều.

Thấy miếng gà trước mặt miếng gà chắc nịch, trên đó là muối ăn và các loại hương liệu được đâm nhỏ rải lên, sau khi đặt hong trong gió bên trên liền có hai lớp vỏ khi bỏ vào miệng có thể nếm được vị ngọt của đường.

Một loạt thao tác xuống, miếng thịt gà chắc ngon mềm, mùi hương càng lúc càng nồng, đi vào mũi làm cho người ta phải háo hức rực người.

Tay nghề của Lý Xuân Quyên không tốt cũng không tệ, nấu nồi gà này cũng khá là được, hơn một nửa là cải trắng và khoai tây thơm thơm mềm mềm cả nồi to, ăn không hết thì ngày mai lại ăn nữa. Thịt có hương vị này có thể ăn được bốn năm ngày.

Vương Linh Linh ngồi cạnh bàn, vừa ăn vừa thất thần.

Kiếp trước cô ta đã được nếm qua tay nghề của Từ Sương nên hiện tại đối với cô ta món ăn nào cô ta cũng có thể bắt bẻ được.

Canh gà hầm có quá nhiều đồ ăn kèm nên ăn vào miệng khó tránh miếng thịt có phần nhạt nhẽo, Vương Linh Linh trong lòng thầm ghét bỏ Lý Xuân Quyên không biết nấu ăn, chỉ với nửa con gà mà cả nhà ăn đủ sao? Có cần phải như vậy hay không? Rốt cuộc là ăn thịt hay là dùng bữa thế?

Đây là sinh nhật mười tám tuổi của cô ta đó!

“Đúng rồi Linh Linh, lúc nãy con đến nhà họ Từ có gặp Từ Sương hay không? Hôm nay là sinh nhật của con mà nó cũng không nói gì à?”

Chiếc đũa của Lý Xuân Quyên thi nhau rơi xuống bàn ăn, vừa ăn vừa nói chuyện thật là không thể không cảm thán bà ta lợi hại.

Vương Linh Linh đặt chén xuống, trả lời: “Không… Mẹ của anh ta cũng không có ở nhà.”

Lý Xuân Quyên buồn bực: “Vậy con đổi gà như thế nào?”

Vương Linh Linh không nhanh không chậm nói: “Gà được treo trên xà nhà bà ấy, con trực tiếp cầm đi. Ai da, mẹ hỏi cái này làm gì dù sao con cũng đã để tiền lại rồi.”

Lý Xuân Quyên có hơi đáng tiếc: “Mẹ đang nghĩ nếu Từ Sương ở nhà thì có lẽ đã không cần con phải bỏ tiền ra rồi. Từ Sương cũng thật là, hôm nay là sinh nhật của con mà cũng không thấy nó đưa cái gì tới.”

Vương Linh Linh nhớ đến dáng vẻ dầu muối không ăn của Từ Sương ở kiếp trước, nổi giận nói: “Anh ta là đồ không có não!”

Lý Xuân Quyên cũng không nói nữa, Từ Sương có phải là người có não hay không cũng là đầu bếp ăn cơm của nhà nước, so với mấy thanh niên trên đại đội thì có tiền đồ hơn nhiều.