Chương 39: Lòng đủ độc ác

Rõ ràng nhà Từ Sương mà ông ta chọn cho Vương Linh Linh đáp ứng đầy đủ các điều kiện này, nhưng Vương Linh Linh thà huỷ hôn với nhà họ Từ cũng nhất quyết không gả, coi cái dáng vẻ bướng bỉnh cố chấp này, quả thực là làm cho Vương Vĩnh Thuận không biết đâu mà lần.

Bây giờ người chạy mất, Vương Vĩnh Thuận trong lòng thầm mong Vương Linh Linh cứ dứt khoát vậy mà đi luôn đừng về nữa.

Thứ trong nhà làm ra chuyện mất mặt như thế, thử hỏi ông ta với Diệu Tông còn mặt mũi nào ra ngoài?

Vợ chồng hai người họ đưa mắt nhìn nhau, Lý Xuân Quyên vẫn chưa thôi khóc lóc, Vương Vĩnh Thuận cũng đau hết cả đầu.

Cuối cùng, Vương Vĩnh Thuận cũng chịu gật đầu: “Tìm!”

Không tìm làm sao được? Tin tức trên đại đội truyền xuống rất nhanh sẽ truyền xuống, bây giờ không tìm, ngoảnh đi ngoảnh lại người lại bàn tán do ông ta nghĩ ra cái cách không chính đáng này, cố ý đưa con gái đi, chỉ để tránh né nhà họ Từ thì sao.

Đại đội trưởng Điền Hữu Phúc gọi hai người đến, ông ấy nhíu mày hỏi hai vợ chồng Vương Vĩnh Thuận: “Con bé đi lúc nào? Trước lúc đi nó có nói là đi đâu không?”

Vương Linh Linh rời đi lúc nửa đêm, nếu là ban ngày thì phải ra khỏi đại đội, chắc chắn sẽ bị mọi người nhìn thấy. Về việc cô ta muốn đi đâu, Lý Xuân Quyên chỉ nói là không biết.

Về tin tức Vương Linh Linh náo loạn ồn ào đòi phải gả vào nhà họ Triệu cho bằng được thì Lý Xuân Quyên nửa chữ cũng không nhắc tới.

Lúc này rồi thì làm sao mà dám hó hé gì chứ?

Điền Hữu Phúc bó tay chỉ có thể gọi hai người lên, đưa cho họ một bức thư giới thiệu, để bọn họ đi lên thị trấn xem thử thế nào. Những người khác thì đều giúp một tay tìm trong đại đội và trong thị xã.

Mặc dù các thành viên khác thấy khó hiểu với hành động lén lút bỏ trốn của Vương Linh Linh, nhưng dẫu sao đều là người sống cùng một đại đội, mọi người cũng nhiệt tình giúp đỡ.

“Đã tìm sau núi chưa?”

“Không phải chứ, con nha đầu này cũng không đến nỗi dại dột như thế, nửa đêm mò ra sau núi, giờ đấy đám dã thú trong núi đang đói sôi bụng đấy.”

Đúng vậy, thời tiết ngày một lạnh hơn, không đến mấy hôm nữa là vào đông rồi. Năm nào cũng có chuyện sói trên núi ăn không đủ lại lẻn xuống núi tìm cái ăn, bây giờ muốn lên núi cũng phải chọn đi vào ban ngày, hơn nữa cũng không thể đi sâu vào trong đó.

“Không thì…để mấy cậu thanh niên lập nhóm cùng qua kho gỗ xem thử đi.”

Điền Hữu Phúc cũng sợ gặp chuyện bất trắc nên lập tức đồng ý với đề xuất này, chọn ra vài người trước kia từng làm dân quân, để bọn họ lập nhóm đi xem thử, dặn đi dặn lại tuyệt đối không được đi xa.

Người lên thị trấn đã trở về, nói là không tìm thấy người. Người vào núi xem cũng về rồi, cũng nói là không gặp phải thứ gì bất thường.

Mấy đại đội xung quanh chỉ có có một hai người nói vào sáng sớm có một cô gái đi vào thành phố rồi, vấp dáng na ná Vương Linh Linh, nhưng cũng không nhìn rõ lắm.

Lăn lộn nửa ngày trời, Điền Hữu Phúc cũng không thể cứ phí thời gian để xử lý mỗi chuyện này được.

May thay có người nói từng nhìn thấy, đó là một tin tốt rồi.

Điền Hữu Phúc vẫy tay để mọi người giải tán, nhìn chằm chằm vào Vương Vĩnh Thuận: “Vĩnh Thuận, ông nói thật đi, tại sao Linh Linh lại mất tích?”

Vợ chồng Vương Vĩnh Thuận hiển nhiên là biết rõ nội tình, bằng không thì Vương Vĩnh Thuận cũng không đến nỗi tức ra mặt thế.

Lý Xuân Quyên khóc nửa ngày trời, mới đầu vẫn còn lo lắng cho sự an nguy của Vương Linh Linh, sau mới nhận thấy người chạy trốn mất rồi. Lần này Vương Linh Linh bỏ đi, hôm nay người khác không hỏi, chả nhẽ ngày mai cũng không hỏi ư?

Tới lúc đó trong nhà biết ăn nói thế nào đây!

Vương Vĩnh Thuận như đang rơi vào tình thế tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, ông ta không nói, thì cũng trông như là ông ta đang chột dạ vì làm chuyện bứt rứt lương tâm. Mà nói ra, thì hành động của Vương Linh Linh quả thực là không theo lẽ thường.

Vì để làm mẹ kế người ta mà lén lút trốn đi!

Chuyện như thế nói ra ai tin!

Vương Vĩnh Thuận đăm chiêu suy nghĩ, trong chốc lát đã nghĩ ra được một cái cớ, ra sức lau mặt, khổ sở mà nói: “Chuyện này không phải do nhà họ Từ, mà là Linh Linh nó không muốn ở cùng với Từ Sương nữa. Người làm cha làm mẹ như chúng tôi sao mà đành lòng bắt ép con bé làm theo ý tôi được, làm như vậy chẳng khác nào để người ta nói nhà tôi là chê nghèo mến giàu sao?”

“Tôi muốn nhốt nó lại, cốt để cho nó suy nghĩ kỹ càng, ai mà ngờ con nha đầu ấy…nghĩ cái gì rồi tự đi đâm đầu vào ngõ cụt thế chứ, nhất quyết không gả là không gả.”

“Đội trưởng này, ông cũng rõ tính tôi, cứ cho là ngày trước tôi đối xử với ba đứa con có chút không công bằng, thì cũng là do tôi không chú ý. Bản tính tôi cũng đâu phải là loại người đem khuê nữ trong nhà đem đi bán, mặc dù nhà nhà họ Từ có xảy ra chút chuyện, nhưng tôi vẫn cảm thấy thằng nhóc Từ Sương này không tệ. Mà cứ cho là khó khăn thật, tôi cũng ủng hộ Linh Linh vượt qua cùng Từ Sương.

Vương Anh đứng khuất sau cửa, cũng cảm thấy khâm phục ý chí sinh tồn của ông bác nhà mình.

Lòng dạ cũng đủ độc ác.

Trước thì muốn đem sự tình đổ cho người khác, mắt thấy không ổn liền lập tức vứt bỏ con cái để giữ gìn thể diện cho mình.

Lúc này cứ cho là Vương Linh Linh có về, thì cũng bị gán cho cái danh “tham phú phụ bần", thêm cả “giậu đổ bình leo”.

Điền Hữu Phúc ban đầu cũng đoán là chuyện có liên quan tới nhà họ Từ, bây giờ lại nghe chính miệng Vương Vĩnh Thuận thừa nhận, ông ta cũng không cho rằng Vương Vĩnh Thuận là người vô tội gì cho cam.