Chương 41: Bàn tính tương lai

Từ lão thái cũng có chút không đành lòng, không phải bà là kẻ nịnh hót chướng mắt gia đình nghèo. Thực ra thời này nhà ai cũng như nhau cả thôi, nếu nói nghèo, thì ai cũng nghèo như nhau. Nhưng lúc này nói tìm nhà bần nông, với hoàn cảnh nhà họ, hễ là thương con gái thì không muốn gả đi, có thể gả cũng nhất quyết không gả khuê nữ. Tìm được một cô con dâu như vậy cho con trai út, thì ngày sau cũng phải có giao tiếp lâu dài với nhà bố vợ.

Lỡ như gặp trúng một đứa đầu óc không nhanh nhạy, nhất quyết phải dính dáng với nhà mẹ đẻ, vậy thì ngày sau không dễ sống rồi.

“Lựa chọn thứ hai, là…mẹ chọn cho con một nhà, chúng ta vào ở rể.”

Từ lão thái không phải là người cổ hủ, ngược lại, người có thể nuôi hai đứa con lớn khôn, một đứa đưa đi học đại học, đứa kia thì đi học nghề bếp, ắt hẳn là một người có đầu óc rất sáng suốt.

Đương nhiên bà cũng hiểu được đạo lý lúc nào nên cúi đầu thì phải cúi đầu.

“Mẹ biết như thế chắc chắn làm con tủi thân, nhưng mẹ không muốn để con sau này sống quá vất vả.”

Năm ngoái năm kia nghe nói xã bên cạnh phê chuẩn lệnh bắt người, cưỡng ép đưa người nhà bọn chống cực hữu đi tử hình hàng loạt.

Từ lão thái không biết liệu có đến lượt nhà mình hay không, nhưng nghĩ tới thái độ của bí thư xã Triệu Chí Xuân, thực sự khiến lòng bà không yên.

Việc bày ra sờ sờ trước mắt đó thì mọi người cũng sẽ không ai nói đỡ cho nhà họ cả.

Hơn nữa, đại đội nào cũng đều sẽ có một hai “phần tử chậm tiến” như vậy, hoặc là thành phần địa chủ, hoặc là người nhà dính líu trong gia đình. Trên đại đội mà gặp phải lệnh bắt người, khi không có ai chấp thuận thì những người này phải bị thế tội thay.

Đội trưởng của đại đội họ Điền Hữu Phúc mặc dù là một người công tâm liêm chính, nhưng vạn nhất có chuyện ập lên đầu thì đại đội trưởng như ông ấy cũng chẳng đỡ được.

Từ lão thái nhìn đứa con trai nghiêm túc mà cũng thẳng tính của mình, trong lòng không khỏi trách anh sống qua ngay thẳng, trong đội cũng không gây khó dễ gì nhiều với một bà lão như bà, nhưng đứa con út này sợ là vì chuyện của anh cả mà phải chịu khổ rồi. Phân biệt rạch ròi đâu ra đấy, tình cảm của hai đứa con trai nhà họ rất tốt, người làm anh sao có thể không cảm thông với em trai mình được chứ?

Mai sau có oán trách, cũng phải tìm cách, cũng đâu thể cứ mãi không nói không rằng mà chụp cái mũ người nhà của chống hữu sống qua ngày.

Từ Sương vẫn trầm mặc không nói gì, Từ lão thái cũng không đành lòng ép buộc con trai phải đưa ra quyết định ngay lúc này, dù là cho nhà thông gia có tồi tệ cỡ nào, vẫn là đến nhà người ta ở rể, nói ra cũng là việc mất mặt thật.

Đến một bà già như bà còn cảm thấy cuộc sống bấp bênh, con trai chỉ sợ càng bấp bênh hơn nữa.

Tầm mắt của Từ Sương dời sang nhìn đống thịt thỏ hong gió đang phơi dưới nắng ở ngoài sân, nét mặt trầm ngâm…

*****

Việc tìm kiếm Vương Linh Linh vẫn tiếp tục, người trong đại đội đã cực nhọc tìm trong hai ba ngày, đến ngày thứ tư, ai nấy đều mệt rũ cả người.

Đây đâu phải là đi tìm một đứa trẻ nghịch ngợm thích chơi trò trốn tìm, mà là tìm một con nhóc to đầu 18 tuổi, người thành niên. Người thành niên có chạy trốn có mục đich thì ai có thể trong một chốc mà tìm ra được?

Điền Hữu Phúc cũng hết cách, ngày đầu tiên Vương Linh Linh mất tích ông ấy đã dặn bên dân quân rồi, trong lúc bọn họ đi tuần chú ý xung quanh, thấy người là đưa trở về liền.

Chuyện khác, Điền Hữu Phúc cũng không thể giúp thêm được gì nữa.

Mà Vương Vĩnh Thuận và Lý Xuân Quyên ở bên này, đã ổn định lại tâm trạng, Vương Vĩnh Thuận thậm chí còn thấy mừng thầm, con nhóc khùng điên này chạy mất còn đỡ hơn là ở nhà bị mất mặt.

Nhưng cũng tiếc là tiền sính lễ đã định ban đầu, mà chuyện khiến khiến ông ta bực bội nhất là phải qua bàn lại chuyện cưới xin với bên nhà họ Từ.

Vương Vĩnh Thuận thầm đếm trong lòng, có nôn nóng thì cũng không làm được gì. Tiền sinh lễ hồi gả con gái lớn đi là 100 đồng, tiền tích góp trong nhà ngày trước vẫn còn hơn 200, hơn 300 đồng là cả gia tài của ông ta rồi. Ông ta cẩn thận tới nỗi chia ra cất giấu ở khắp nơi trong nhà, đó cũng là lý do vì sao lần trước Điền Hữu Phúc lục soát căn phòng mà không tìm được cái gì.

Số tiền này trông chẳng ít, bất kể là ở thành phố hay nông thôn thì cũng tính là nhiều. Nhưng muốn dùng nó để mua công việc thì dường như không đủ.

Vương Vĩnh Thuận nghĩ tới nghĩ lui, chìa khóa giải quyết chuyện này vẫn là nằm ở Vương Anh.

Mụ già bên nhà Triệu gia kia cũng đủ thâm độc, của hồi môn thoáng cái cắt xuống còn 30 đồng, nhưng Vương Vĩnh Thuận cũng sẽ không trơ mắt ếch ra nhìn, ông ta nghĩ, tới hôm Vương Anh kết hôn, ông ta gọi Lý Xuân Quyên tới náo loạn một trận, thế nào cũng phải ép mụ già nhà Triệu gia giao thêm 20 đồng cho bằng được.

Mặc dù chuyện đòi sính lễ trước khi xuất giá có chút hèn hạ, nhưng mà Vương Vĩnh Thuận cũng không thể cứ vậy ngồi im được.

Tiền sính lễ của Vương Anh là 50 đồng, cộng thêm chỗ số tiền trong nhà đang có, gom góp lại, miễn cưỡng coi như đủ.

Vương Vĩnh Thuận kéo Lý Xuân Quyên qua hỏi: “Bà cụ bên Triệu gia kia sao rồi? Không phải nói là sẽ dẫn con trai qua nhà chúng ta xem mắt à? Sao mấy ngày nay không thấy tới?”

Lý Xuân Quyên mặt mày đầy u sầu, chuyện Vương Linh Linh lén lút chạy trốn, có thể nói là đã khiến bà ta bị đả kích nặng nề, mấy hôm nay bà ta từ một người hay cãi cọ biến thành người im lặng lầm lì: “Cái này làm sao tôi biết được, hay là để tôi đi hỏi thử?”

Vương Vĩnh Thuận: “Đi mau đi, lúc tới bảo bà ta dẫn theo hai đứa cháu tới.”

Đến lúc đó, đứa trẻ gọi Vương Anh một tiếng mẹ, chuyện này chỉ cần nói không rõ thôi. Vương Anh dù muốn hay không cũng phải cân nhắc trong lòng.