Chương 47: Kết hôn đi

Từ lão thái nhìn quanh bốn phía, cười lạnh một tiếng.

Ngày trước đồ mà bà cho nhà Vương Vĩnh Thuận bà cũng lờ đi, nhưng lần này bắt buộc phải đối mặt chèn ép nhà họ Vương. Như thế, bà mới có thể từ từ mà nghĩ cách thay đổi ván cờ.

Vương Vĩnh Thuận bị một bà lão xỉ vả làm mất hết thể diện, ông ta vẫn khư khư không dám đánh trả. Dù sao chuyện đánh người cũng là Tô lão thái ra tay, người ta cũng xem như là thành phần tốt trong đội, ông ta đánh người, Tô lão thái đảm bảo sẽ đi báo cáo ông ta.

Lý Xuân Quyên thấy Tô lão thái lôi kéo Vương Vĩnh Thuận, vội vàng bật dậy níu lại.

Vừa níu vừa khóc nháo lên: “Tôi đâu còn cách khác đâu! Trong nhà cũng không còn khuê nữ nào khác! Nếu còn đứa khác, thì tôi đã đền cho bà rồi!”

Tô lão thái hừ một tiếng: “Cái loại như Vương gia bà, ai mà thèm!”

“Đền tiền cho tôi! Trước sau rõ ràng, ít nhất 50 đồng!”

Với số đồ ăn mà họ đưa cho Vương gia mà nói chắc chắn là không đủ 50 đồng, nhưng cộng thêm giá trị ước lượng của chỗ rau thịt trên núi thì miễn cưỡng cũng tròn số.

Lý Xuân Quyên nghe vậy thì khóc toáng lên: “Nhà tôi đâu có nhiều vậy!”

Bà ta thật sự không biết nhà có tiền tích góp, mặc dù tiền sính lễ của con gái lớn là 100 đồng, nhưng tiền đó toàn bộ do Vương Vĩnh Thuận cầm hết, Vương Vĩnh thuận nói tiêu hết rồi, bà ta thì cũng tưởng thật là đã tiêu hết.

Vương Vĩnh Thuận mặc dù có hơn 300 đồng tiền của riêng, nhưng ông ta không tính lấy ra trả.

Huống chi lúc này nói ra người trong đại đội sẽ biết ông ta cất giấu tiền riêng, chỉ có 50 đồng thôi mà lòng ông ta đã đau như cắt da cắt thịt rồi!

Tiền phải để lại dùng lo cho con trai!

Lý Xuân Quyên khóc bù lu bù la, la lét bản thân sống không dễ dàng, đầu óc cũng không tỉnh táo, lời nói ra cũng chả ăn nhập với nhau.

Câu trước đang nói Lương Linh Linh là cái đồ không có lương tâm, sớm biết vậy đã dìm đầu cô ta vào xô nướ© ŧıểυ cho chết đuối, câu sau thì lại nói tôi thực sự không có tiền.

“Không thì mấy người rước Vương Anh vào cửa đi! Nhà tôi không có tiền đâu!”

Câu gào thét này đã khiến cho Vương Anh từ một người đứng một bên xem kịch thành người liên quan vào tròng.

Vương Anh bĩu môi, phối hợp đáp lại một câu: “Bác gái cả nghĩ gì kỳ quái quá đi, cứ cho là cháu gả, vậy hai nhà chúng ta phải ra ở riêng rồi. Còn 50 đồng kia bác vẫn phải trả cho người như thường.”

Lý Xuân Quyên lúc này thù cũ thù mới chất chồng lại, cảm thấy gia cảnh nhà bà thật thảm thương, nên mới ở nhờ nhà của Vương Anh, tiền bạc cầm trong tay, không được hời thì thôi, thấy nhà bác cả ruột rà bị người ta tới kiếm chuyện, ngay cả giúp một câu cũng không.

Cái thứ tim đen thối bụng!

“Đồ gì thì nhà tôi đều đưa hết cho Vương Anh rồi! Mấy người đi hỏi nó đi! Có gả cũng là nó gả!”

Lý Xuân Quyên hạ quyết tâm phải kéo theo Vương Anh xuống nước.

Vương Anh chưa kịp đáp lại, đột nhiên có một giọng nói vang lên.

“Có thể.”

Lý Xuân Quyên ầm ĩ đến nỗi đầu óc cũng loạn xạ theo, đầu tóc rối bù, bà ta nhìn rõ người vừa cất tiếng.

Từ Sương đỡ lấy tay mẹ, biểu cảm lạnh nhạt cứ như người vừa thốt ra hai chữ ấy không không phải là anh vậy.

Vương Anh vốn dĩ đứng một bên xem màn kịch này một cách thích chí, nhưng giờ bị một câu nói của Từ Sương tác động làm cho cô có chút không biết miêu tả cảm giác trong lòng ra làm sao.

Có hơi cáu bẳn, cũng có chút bối rối.

Từ Sương đỡ Từ lão thái đi qua chỗ Vương Anh, đám người xung quanh cũng đứng cách xa, Vương Anh cũng tình cờ đứng ngay chỗ có bóng râm.

Từ Sương cùng mẹ nói hai câu, rồi đi tới bên cạnh Vương Anh.

Khoảng cách không xa mà cũng không gần, vừa đủ cho mọi người nhìn thấy hai người họ đứng đối diện nhau, nhưng cũng không thể nghe thấy hai người họ nói cái gì.

Từ Sương mở lời trước: “Chúng ta kết hôn đi.”

Vương Anh cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi: “Anh có biết mình đang nói gì không thế?”

Trọng tâm câu chuyện nhảy cái vèo, khiến cô vẫn chưa cách nào tiếp nhận được.

Từ Sương nhìn sâu vào mắt cô: “Tôi nhìn thấy cô ở ngoài cổng chỗ thanh niên trí thức trú.”

Vương Anh:...

Từ Sương: “Dựa vào tình hình của cô, chắc chắn là muốn tự chủ động tìm một người ở rể để kết hôn. Cô tìm mấy thanh niên tri thức ấy, chẳng phải ý đồ là muốn kết hôn khiến cho nhà bác cả cô hết cách bớt quản chuyện hôn nhân của cô nữa sao?”

“Tình hình của gia đình tôi cô cũng rõ mười mươi rồi, chúng ta kết hôn, đối với bên ngoài là tôi ở rể, cô là con gái của liệt sĩ, nhà tôi không có ý kiến.”

“Cô kết hôn với tôi, cũng không cần lo lắng bị nhà bác cả cô ăn hết sạch gia sản của cô.”

Vương Anh: !!!

Từ Sương nghiêng đầu suy nghĩ một lát: “Nhà tôi chỉ có tôi và mẹ, mẹ tôi cũng là một người dễ sống chung. Chuyện trong nhà cô muốn làm chủ thì do cô quyết định, không muốn quản hay sắp xếp thế nào đều tuỳ cô.”

Vương Anh: “Ummmm……”

Từ Sương: “Tôi có thể giao tiền lương cho cô, trong nhà ngày trước còn một khoản tiền gửi tiết kiệm, mấy việc này sau khi kết hôn sẽ để cho cô quản lý.”

Vương Anh: “Ờ……”

Từ Sương cân nhắc trong phút chốc, cuối cùng quăng ra một câu chốt lại.

“Tôi là đầu bếp, sau khi kết hôn việc cơm nước tôi sẽ đích thân xuống bếp.”