Chương 23: Nói chuyện

Bây giờ trong cảm nhận của những nhóc con này thì mẹ là quan trọng nhất, hiện tại chúng đã hoàn toàn chấp nhận chuyện mẹ đối xử vô cùng tốt với chúng, vì thế mỗi ngày mới nghe lời như vậy, ngoan ngoãn như vậy, là vì không muốn khiến mẹ nổi giận khó chịu.

Khó khăn lắm mới đuổi được hai nhóc con đột nhiên trở nên nhiệt tình với cô như vậy, Bạch Tiểu Vi theo Trình Như Lan vào trong phòng.

Vừa ngồi xuống, Bạch Tiểu Vi đã tò mò gấp gáp hỏi: “Như Lan, tại sao cô lại thay đổi lớn như vậy? Hơn nữa tại sao bây giờ cô lại đối xử tốt với những đứa con của cô như vậy chứ?”

Như Lan kỳ quái trả lời: “Bây giờ tôi trở nên như vậy không tốt sao? Hơn nữa chúng là con của tôi, tôi không đối xử tốt với chúng thì ai đối xử tốt với chúng chứ?”

Bạch Tiểu Vi nghe thấy Trình Như Lan nói như vậy, bỗng nhiên nghiêm túc nhìn cô một cái, nói đùa: “Như Lan, nếu không phải trên thế giới này không có chuyện hai người giống nhau như đúc, tôi còn tưởng rằng cô là bị người ta tráo đổi đó! Lời này không giống như lời cô thường nói?”

Trình Như Lan nghe thấy lời cô ta nói, trong lòng giật mình, không ngờ nữ chủ nhạy cảm như vậy, cũng không thể khiến cô ta nghi ngờ nhiều, nhất định phải tìm một lý do hợp lý cho sự thay đổi bây giờ, nếu không chắc chắn cô ta sẽ nảy sinh nghi ngờ.

“Ai da, Tiểu Vi, cô không biết đâu, gần đây tôi bỗng nhiên có suy nghĩ, cảm thấy cuộc sống bây giờ của tôi trôi qua khá tốt, ba của mấy đứa trẻ to cao mạnh mẽ, nhiều sức lực, lại còn có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, tôi trải qua mỗi ngày rất thong thả tự do, tôi liền cảm thấy nếu vẫn muốn tiếp tục với anh ấy thì đương nhiên không thể đối xử quá tệ với các con được.”

Trên mặt Trình Như Lan cố ý để lộ dáng vẻ si mê, thật ra trong lòng âm thầm phỉ nhổ, chồng của nguyên chủ trông như thế nào, cô cũng không biết, vì để nói dối cho xong, cũng chỉ có thể đưa ra lời khen trái lương tâm như vậy.

Bạch Tiểu Vi thấy Trình Như Lan bỗng nhiên thay đổi ý nghĩ, không khỏi nói: “Cô không cảm thấy cuộc sống hàng ngày của cô luôn sống trong cô độc sao, tuy là có chồng nhưng quanh năm suốt tháng không thấy mặt, không có người ở bên cạnh mình hỏi han chăm sóc, ba đứa con cũng là do cô cực khổ nuôi lớn.”

“Tiểu Vi, tôi biết cô là vì muốn tốt cho tôi, nhưng tôi cảm thấy hàng tháng có nhiều tiền như vậy để xài, cũng rất tốt rồi, lại không cần phải làm đồng, cuộc sống bây giờ thật sự thoải mái tự do, tôi sợ sau này ly hôn với anh ấy, không có được những ngày tốt đẹp như vậy, không phải mệt hơn sao!” Trình Như Lan cố ý nói như vậy.

Cô vốn không thể xác định được nhân phẩm của nữ chủ cuối cùng là tốt hay xấu, nhưng mà nghe ý trong lời nói vừa rồi của cô ta, là hy vọng cô ly hôn.

Xem ra trong tiểu thuyết này dưới góc nhìn của nữ chủ, đương nhiên mỗi một hành động của cô ta đều sẽ được tô điểm cho đẹp.