Chương 39: Cuối cùng cũng đến nơi

Trình Như Lan đang dẫn ba đứa nhỏ đứng bên đường nghỉ ngơi hít thể, cái sọt cũng để sang một bên.

Một giọng nói bỗng nhiên vang lên sau lưng “Như Lan, cháu trở lại rồi à!”

Trình Như Lan quay đầu lại nhìn, một người cô không quen biết, nhưng mà nhìn tuổi khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, hẳn là quen biết nguyên chủ, nếu không cũng sẽ không gọi cô như vậy.

Trình Như Lan liền nhìn ông ấy cười cười, nói rằng, “Dẫn bọn nhỏ về nhà thăm ba mẹ cháu ạ.”

Người nọ nhìn ba cậu bé bên cạnh Như Lan một lúc, ba đứa nhỏ lớn lên trắng trẻo mềm mịn, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn đáng yêu, không khỏi nghĩ đến lời đồn đãi không thể tin, là ai nói Trình Như Lan mỗi ngày đều ngược đãi đánh chửi con cái, nhìn xem bộ dạng này của mấy đứa nhỏ sẽ biết đó là giả.

Nhưng mà những chuyện này đều là suy nghĩ nhất thời trong đầu, ông ấy vẫn tỏ vẻ hòa ái nói rằng, “Mẹ cháu nhìn thấy cháu về nhà, chắc chắn sẽ vui mừng lắm đây, cháu cũng đã lâu không trở về nhà rồi mà.”

Trình Như Lan khẽ mỉm cười ngại ngùng lại không mất lịch sự, gật gật đầu.

“Chú cũng không làm phí thời gian của cháu nữa, cháu mau dẫn mấy đứa nhỏ về nhà cháu đi!”

Như Lan nghe được lời này, cô nói với ba đứa nhỏ rằng: “Chào tạm biệt ông đi mấy con!”

“Chào tạm biệt ông ạ!” Ba đứa nhỏ đồng thanh mà nói, giọng nói mềm mại ngọt ngào.

Người nọ nghe xong cười sang sảng rời đi..

Thật ra người nọ là thôn trưởng của Trình gia thôn, là anh em họ cách vài đời với cha của nguyên chủ.

Lúc trước danh tiếng của Trình Như Lan lan truyền khắp Chu gia thôn, đều nói cô tâm địa ác độc, còn ngược đãi con cái của mình, mỗi ngày không phải đánh chính là mắng.

Sau đó lại lan truyền đến Trình gia thôn, mọi người cũng cho là thật, hiện tại xem ra lời đồn đãi không thể tin mà! Mấy đứa nhỏ này được nuôi dưỡng rất tốt, còn được nuôi dưỡng tốt hơn những đứa trẻ trong gia đình bình thường nữa.

Trình Như Lan cũng không biết chuyện vừa nãy, khiến thôn trưởng của Trình gia thôn có một chút ấn tượng tốt với cô, cảm thấy cô không giống như những lời đồn đại.

Cô cảm thấy bản thân khỏe hơn nhiều rồi, lại khôi phục một chút sức lực, liền cõng cái sọt lên lưng, tay còn lại dắt Tam Bảo, cô nói với Đại Bảo Nhị Bảo rằng: “Phía trước là nhà bà ngoại rồi đó, cố lên nha!”

Đại Bảo, Nhị Bảo ngoan ngoãn gật đầu.

Mà Như Lan cảm thấy đồ vật trong cái sọt trên lưng nặng như vậy, cô thật sự không ôm nổi nhóc con nữa.

Cô nói với Tam Bảo: “Tam Bảo, mẹ dẫn con đi! Chúng ta sắp đến rồi!”

Tam Bảo cũng nghe lời đã sắp đến nên không còn la lối đòi ôm nữa.

Rất nhanh đã đến thôn nhà họ Trình, đang lúc Trình Như Lan bối rối không biết đi đường nào, không biết nhà bà ngoại của mấy đứa nhỏ ở đâu.

Thì hai đứa bé đã lập tức kích động chạy về phía trước, vừa chạy vừa la lớn, “Cậu út, cậu út, chúng cháu tới rồi!”

Hóa ra vừa nãy trưởng thôn đã ghé nhà mẹ đẻ của cô thuận miệng nói với cha cô một câu, con gái ông ấy dẫn theo mấy đứa cháu ngoại đã trở về, vừa đến cửa thôn!

Vì thế cha Trình, mẹ Trình liền lập tức kêu con trai nhỏ ra nhìn xem.