Chương 19: 19.2 Bắt Đầu Cùng Phòng

"Chờ một chút, mẹ kế của anh ngồi thuyền đi thật rồi sao?" Tống Chiêu Đệ luôn cảm giác mình đã lơ là điều gì, bên người không có trẻ con làm loạn, bốn phía an tĩnh, cuối cùng nghĩ đến hai người phiền phức kia đi rồi nhưng vẫn chưa thấy quay lại đây.

Chung Kiến Quốc: "Hai người đó đi doanh trại tìm tôi, bị nhân viên tuần tra cản lại bên ngoài. Chắc là không đợi được tôi, cũng không dám đếntìm em nữa, liền đi trở về

rồi.”

"Dì em phải đi làm, không thể rời đi quá lâu, còn người mẹ vợ đó của anh thì tính sao?" Tống Chiêu Đệ hỏi, "Giải quyết bà ta còn khó khăn hơn so với dì của em, mà bà ta cũng không giống như là người dễ dàng bỏ cuộc như vậy.”

Chung Kiến Quốc: "Bà ta chột dạ. Năm đó lúc tôi còn ở Thân Thành, toàn bộ người nhà trong khu quân đội đều biết bà ngoại Đại Oa có đức hạnh như thế nào. Trong đó, cũng có rất nhiều bộ đội chủ lực cùng người nhà dọn đến bên này, cho dù bà ta làm loạn lên cũng không có người bênh vực bà ta đâu”.

"Bà ta muốn tìm tư lệnh để cáo trạng tôi, chắc cũng không có người nói cho bà ta biết tư lệnh có dáng dấp ra sao. Còn nữa, thành phần gia đình nhà bà ta có vấn đề, bà ta cũng không dám làm lớn chuyện.”

"Vậy sau này bà ta lại tới tống tiền, em có thể đem bà ta nhốt ở ngoài cửa không?" Tống Chiêu Đệ hỏi.

Chung Kiến Quốc: "Đại Oa và Nhị Oa không có ý kiến, tôi cũng sẽ không có ý kiến.”

Tống Chiêu Đệ suy nghĩ trong lòng, hai đứa con của anh hận không thể cầm đao chém chết mẹ vợ trước của anh đấy. Tuy nhiên, nếu nói lời này ra, Chung Kiến Quốc sẽ lại giáo huấn mấy đứa nhỏ. Tống Chiêu Đệ cũng không nói gì, trực tiếp đóng cửa đi ngủ.

Chung Kiến Quốc nhìn cửa phòng đóng chặt, khẽ cười một tiếng, để tôi nhìn xem em còn có thể tự do được mấy ngày!

Buổi chiều, ngày 29, tháng 10 dương lịch, trấn Hồng Nhai mưa to. Đồng chí ở bưu cục không muốn đi đưa tin, nhưng mà thư từ đảo Ông Châu gửi tới, bưu phiếu lại không giống với bưu phiếu mà người dân phổ thông hay dùng. Đồng chí đưa tin sợ trễ nải chuyện quan trọng, liền mặc áo mưa, vượt gió lội nước mà đưa thư đến thôn Tống nhỏ.

Mẹ Tống nhìn đồng chí đưa tin bị ướt hết quần, cũng không để ý lời từ chối uyển chuyển của đối phương, đem người kéo vào trong phòng.

Theo sau mới đem thư đưa cho cha của Tống Chiêu Đệ. Thịnh tình khó lòng chối từ, đồng chí bưu cục liền nhắc nhở mẹ Tống, đọc xong liền viết thư hồi âm, lúc anh ta đi cũng có thể mang về. Nhưng mà, anh ta nói xong, cũng không có ai đáp lại.

Đồng chí bưu cục nhìn về phía cha Tống, phát hiện sắc mặt của cha Tống rất là phức tạp, không khỏi đứng lên, hỏi liên tiếp có phải chuyện gì xảy ra hay không.

Cha Tống thở dài một hơi, đem tin thư đưa cho Lưu Dương. Lưu Dương nhìn xong cũng trầm mặc.

Mẹ Tống cũng không kịp bảo đồng chí bưu cựu uống nước, liền vội vàng hỏi cha Tống có chuyện gì xảy ra.

Cha Tống cũng cho là chú của Lưu Dương đã chết trận nơi tiền tuyến. Bây giờ chẳng những đột nhiên xuất hiện, còn là một sĩ quan cao cấp. Tống Chiêu Đệ còn hy vọng bọn họ đi một chuyến, cũng thuận tiện đến tham quan nhà cửa của Nhà họ Chung. Làm cho cha Tống nhất thời không biết nên làm thế nào, liền nhìn đồng chí bưu cục hỏi ý kiến.

Đối phương không nghĩ tới Lưu Dương là con liệt sĩ, càng không nghĩ đến chú của anh lại là sĩ quan. Trước đó thì không nhịn được mà mắng ông trời, nhưng vào lúc này lại nhịn không được mà cảm ơn ông trời.

Nếu không phải bên ngoài trời mưa, anh ta cũng sẽ không đi vào nhà trú mưa, càng không thể quen biết được con liệt sĩ và người nhà của quân đội.

Cầm thư đọc qua kỹ càng một lượt, đồng chí bưu cục liền kiến nghị người Nhà họ Tống nên lập tức đi qua, không phải chờ đối phương tới đón bọn họ, dẫu sao thì chú của Lưu Dương cũng là trưởng bối của Lưu Dương.

Bên ngoài vẫn mưa to, cha Tống nhìn sương mù trên núi phía xa xa, cảm thấy phải mất hai ba ngày nữa thì mưa mới dừng được, đang định nói chờ hai ngày nữa mới đi. Nhưng mà nhìn thấy con rể không biết đã khóc từ lúc nào, lại nhịn không được mà nói một câu, hiện tại muốn đi cũng không cách nào đi.

Đồng chí bưu cục lập tức nói, anh ta có biện pháp.

Sáng sớm hôm sau, trời lay bay mưa phùn, một chiếc xe màu lục đi tới thôn Tống nhỏ. Chạng vạng tối, xe tải màu lục đem sáu người Nhà họ Tống đưa đến Tân Hải thị.

Mẹ của Lưu Dương chịu không được đường đi vất vả của tàu xe, bà liền ở lại trông nhà. Người của bưu cục vào thôn một chuyến, khiến người lớn trẻ nhỏ thôn Tống nhỏ đều biết Lưu Dương là con liệt sĩ, không đợi cha Tống và mẹ Tống mở miệng, liền rối rít nói với người nhà Tống Chiêu Đệ, bọn họ sẽ trông nom tốt cho mẹ của Lưu Dương.

Xe đến Tân Hải thị, được đồng chí ở bưu cục trợ giúp, Lưu Dương mua vé xe, cũng phát điện báo cho Chung Kiến Quốc. Chung Kiến Quốc cho là người của Nhà họ Tống phải qua mấy ngày nữa mới có thể tới. Không nghĩ đến tốc độ đến đây lại nhanh như vậy, anh liền đem chuyện khác giao cho Trương chính ủy, còn mình thì cầm điện báo trở về nhà.

Như đã nói qua, Tống Chiêu Đệ làm vài bữa cá sạo cho mấy đứa nhỏ ăn, Đại Oa và Nhị Oa cấp tốc vức bỏ món trứng xào cà chua, buổi sáng ngày nào cũng nhắc nhở Chung Kiến Quốc mua cá sạo.

Bốn bề đảo Ông Châu đều là biển, hải sản rẻ hơn so với thịt, cũng không cần phiếu, từ đó dẫn đến thịt cá ở xưởng thực phẩm phụ bán được nhiều hơn so với thịt heo.

Chung Kiến Quốc chậm một lúc thôi là đã rất khó để mua được cá sạo cho mấy con trai nhà mình. Có thể là do sáng nào anh cũng phải rửa bát cọ nồi, khiến anh cũng lười ghi nhớ thời gian, không mua được cá sạo liền tùy tiện mua loại khác.

Chung Kiến Quốc cầm điện báo về đến nhà, thấy đến Tống Chiêu Đệ và mấy đứa nhỏ đang ăn sủi cảo, ở giữa Đại Oa và Nhị Oa còn để một cái đĩa tương chấm thì rất là kinh ngạc: "Tôi đang định bảo là lưu lại phiếu thịt để chờ cha mẹ em tới mới dùng.”

Chung Đại Oa: "Ba, không phải sủi cảo thịt heo đâu, là sủi cảo cá thu Trung Quốc đó.”

"Cá thu Trung Quốc? Bình thường buổi trưa của các con đều ăn như vậy sao?" Chung Kiến Quốc thâm ý hỏi.

Tống Chiêu Đệ liếc nhìn anh một cái: "Nghĩ nhiều rồi, lần đầu tiên ăn liền bị anh gặp phải. Tuy nhiên, trong nồi không còn sủi cảo đâu.”

"Vậy buổi trưa ngày hôm qua, các em ăn gì?" Chung Kiến Quốc hỏi.

Tống Chiêu Đệ: "Cá hấp.”

"Buổi trưa ngày hôm trước nữa?" Chung Kiến Quốc lại hỏi.

Tống Chiêu Đệ: "Cá nướng chấm tương ớt.”

"Ngày hôm trước trước nữa?" Chung Kiến Quốc nuốt nước miếng.

Tống Chiêu Đệ: "Cá hầm đậu hũ.”

"Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ trở về để ăn cơm trưa, quyết định như vậy. Không chấp nhận lời từ chối." Chung Kiến Quốc nói xong liền đi vào trong phòng bếp, thấy trong nồi đến cả một cái sủi cảo cũng không có thì rất là thất vọng. Về lại phòng khách lấy đôi đũa trong tay Đại Oa,

"Cho ba nếm thử xem thế nào.”

"Một cái thôi!" Đại Oa bỏ thìa xuống, duỗi ra một ngón tay.



Chung Kiến Quốc gật đầu, gắp lấy một cái nếm thử, đúng thật là hương vị vừa tươi ngon lại mềm mại, anh lại gắp một cái sủi cảo trong bát của Nhị Oa.

Nhị Oa theo bản năng dùng tay che lại miệng bát, kêu to: "Ba!”

"Một cái thôi!" Chung Kiến Quốc nói, "Anh trai con cho ba một cái sủi cảo, con cũng nên cho ba một cái.”

Tống Chiêu Đệ không còn lời nào để nói: "Thật là có tiền đồ. Anh về làm gì à?”

"Thiếu chút nữa thì quên." Chung Kiến Quốc cầm điện báo ra, "Cha em gửi điện báo. Đi nấu cho tôi một ít, tôi liền đưa cho em."

Tống Chiêu Đệ nhàn nhạt liếc nhìn anh một cái, tiếp tục cho Tam Oa ăn thịt cá.

Chung Kiến Quốc cũng cảm thấy mất mặt, nhẹ khụ một tiếng: "Để tôi cho Tam Oa ăn.”

"Sau đó thì sao?" Tống Chiêu Đệ lại hỏi.

Chung Kiến Quốc xoa trán, đúng là người phụ nữ khó chơi: "Điện báo đưa cho em.”

"Phải sớm làm như vậy rồi mới đúng." Tống Chiêu Đệ duỗi tay đoạt lấy, lập tức đem đứa nhỏ đưa cho anh, "Cha em nói mấy ngày nữa là sẽ tới, anh lại gấp gáp trở về như vậy thật sự là vì chuyện này?”

Chung Kiến Quốc vén lên mí mắt nhìn cô một chút: " Đồng chí Tống Chiêu Đệ, em là vợ của tôi, nhưng mà lại ở khách phòng, em cảm thấy cha mẹ của em sẽ có suy nghĩ như thế nào? Mẹ em cũng không phải mẹ kế của tôi. Mẹ kế của tôi muốn lên lầu nhìn, em có thể quang minh chính đại mà từ chối thẳng thừng.”

"Đúng !" Tống Chiêu Đệ không khỏi nhíu mày, "Hiện tại nên làm thế nào?”

" Tại sao mẹ kế phải ở trong phòng khách?" Chung Đại Oa đột nhiên mởmiệng.

Trên mặt Tống Chiêu Đệ lướt qua một tia lúng túng: "Mẹ có thói quen ngủ một mình. Còn nữa, buổi tối ba con ngủ hay ngáy rất ồn ào, mẹ không ngủ được.”

Chung Kiến Quốc cười lạnh: "Buổi tối tôi đi ngủ chưa bao giờ ngáy. Người ngáy là em đó, cách một vách tường mà tôi cũng có thể nghe thấy được.”

"Đó là anh ngủ bị mắc chứng bệnh thần kinh." Tống Chiêu Đệ bật thốt lên, "Anh còn có bệnh nấm chân.”

Chung Kiến Quốc cạn lời: "Buổi tối mỗi ngày tôi đều rửa chân.”

"Kể cả như vậy nhưng em vẫn chê chân anh thối đấy." Tống Chiêu Đệ nói.

Chung Kiến Quốc vung tay: "Đáng nhẽ tôi không nên trở về để nhắc nhở em. Thích làm sao thì làm." Vừa nói, liền đem Tam Oa đưa cho Tống Chiêu Đệ, "Tôi trở lại doanh trại.”

"Quỷ hẹp hòi!" Tống Chiêu Đệ xuy một tiếng, "Trong tủ còn có sủi cảo, tự anh đi nấu đi.”

Chung Kiến Quốc vui mừng: "Tôi không nói trở lại quân khu, có phải em không nói cho tôi vẫn còn đồ ăn hay không?”

"Ba, ba trách lầm mẹ kế rồi." Chung Đại Oa ngửa đầu nói, "Mẹ kế để ba phần sủi cảo, phía dưới sủi cảo còn có nước, mẹ kế nói sủi cảo đặt ở phía trên nước lạnh sẽ không bị hỏng đó.”

Trong lòng Chung Kiến Quốc kinh ngạc, nhìn về phía Tống Chiêu Đệ, xuy một tiếng: "Tính ra em vẫn còn có lương tâm. Đúng rồi, Đại Oa, Nhị Oa, sau này không được lại gọi là mẹ kế. Qua mấy ngày nữa, mẹ của mẹ kế các các con sẽ đến nhà chúng ta chơi, nghe thấy các con gọi mẹ kế, bà ấy không thấy vui, sẽ mang mẹ kế của các con đi.”

"Con không muốn mẹ kế đi!" Nhị Oa liền vội vàng nói.

Chung Kiến Quốc: "Còn gọi là mẹ kế sao? Bọn họ sẽ ở nhà chúng ta, các con phải gọi mẹ của mẹ kế là bà ngoại, gọi cha của cô ấy là ông ngoại, còn có cả dì cả và chú cùng tới chung nữa. Bọn họ không giống với bà ngoại của con. Ba đoán là, bọn họ sẽ mang rất nhiều đồ ăn ngon cho các con đó.”

"Bà ngoại của mẹ kế không trộm đồ vật nhà chúng ta, còn mua cho chúng ta đồ ăn ngon sao?”

Chung Đại Oa không tin trên đời lại có bà ngoại tốt như vậy.

Tống Chiêu Đệ: "Bình thường bà ngoại đều sẽ mua đồ ăn cho cháu ngoạicủa mình. Còn người bà ngoại đó của con, mẹ lớn như vậy rồi mới đυ.ng phải một người như vậy đấy.”

"Vậy, con sẽ gọi người là mẹ." Chung Đại Oa nâng lên cằm nhỏ, bộ dáng đang ban ơn cho người khác.

Tống Chiêu Đệ giơ tay lên véo nhẹ vào má của nó rồi hỏi: "Ngày mai muốn ăn cái gì?”

"Thịt heo." Chung Đại Oa bật thốt lên.

Chung Kiến Quốc xua tay: "Không được.”

"Có phiếu thịt, con biết." Chung Đại Oa nhịn không được mà cao giọng

Chung Kiến Quốc: "Lúc bà ngoại tới phải mua thịt, con ăn rồi thì lấy cái gì để chiêu đã một nhà của bà ngoại đây? Trong sân vườn, cải xanh nhỏ mới vừa ló đầu đúng không?”

Chung Đại Oa đang định nói không cho bà ấy ăn thịt, lời đến khóe miệng liền ý thức được bà ngoại nhà mẹ kế không giống với bà ngoại của mẹ đẻ mình, nhếch miệng:

"Vậy con có thể ăn thịt vịt được không?”

"Không được." Chung Kiến Quốc không đợi nó mở miệng lại hỏi, "Lại muốn nói ba là cha ghẻ sao?”

Chung Đại Oa cúi đầu xuống: "Không có.”

"Cha mẹ em quen ăn tiết kiệm rồi, ngay hôm bọn họ tới liền làm một bữa thịt là được rồi." Tống Chiêu Đệ nói, "Trong nhà có gà có vịt, bọn họ còn phải đi đội sản xuất làm việc, cũng không ở được mấy ngày.”

Chung Kiến Quốc đúng là một người rất có ý tứ: "Lo trước khỏi họa.”



"Tùy anh." Loại chuyện nhỏ này, Tống Chiêu Đệ cũng lười tranh cao thấp cùng anh, cũng không có suy nghĩ gì nhiều. Càng huống chi, việc khiến cô nhức đầu bây giờ là, không thể dùng phương pháp đối phó mẹ vợ và mẹ kế của Chung Kiến Quốc để đối phó với mẹ của cô được, chậm nhất là buổi sáng ngày kia liền phải dọn vào trong phòng của Chung Kiến Quốc.

Tống Chiêu Đệ vừa nghĩ tới cùng anh ta dùng chung chăn gối, đầu lại đau. Cũng không phải là sợ phát sinh quan hệ cùng Chung Kiến Quốc, loại chuyện nam nữ này đối với Tống Chiêu Đệ chính là một lão tài xế rồi. Mà là cô không muốn tiến triển nhanh như vậy.

Đương nhiên, ngủ chung một chỗ cũng sẽ không nhất định phải phát sinh quan hệ. Có thể Tống Chiêu Đệ là một người phụ nữ bình thường, Chung Kiến Quốc là một người đàng ông đang tràn đầy sinh lực, nhất thời ý loạn tình mê, làm ra loại chuyện khiến bản thân ảo não cũng là rất bình thường.

Đáng tiếc, hiện thực cho không được Tống Chiêu Đệ do dự. Chung Kiến Quốc đem tin tức Lưu Dương tới nói cho Lưu sư trưởng, chị dâu Đoàn liền qua hỏi Tống Chiêu Đệ, người nhà họ Tống yêu thích cái gì. Lại hỏi Tống Chiêu Đệ là người Nhà họ Tống là thích gối cứng hay gối mềm.

Tống Chiêu Đệ liền vội vàng nói, người nhà cô tới sẽ ở hết bên nhà cô. Chị dâu Đoàn liền đi theo hỏi, giường chiếu đã chuẩn bị đầy đủ chưa, có muốn chị ấy giúp đỡ hay không? Khiến Tống Chiêu Đệ bị dọa một hồi liền vội vàng nói không cần. Quả thực là sợ nói chậm một giây, chị dâu Đoàn liền chạy lên lầu.

Đầu tháng mười một, đảo Ông Châu đang vào cuối thu, trong không khí mang theo một ít cảm giác mát mẻ.

Hai giờ buổi sáng, Tống Chiêu Đệ mặc quần dài mở cửa, ôm quần áo nhét vào trong tủ quần áo của Chung Kiến Quốc, liền xuống lầu nấu cơm.

Mẹ vợ và anh em họ muốn tới, Chung Kiến Quốc liền xin nghỉ nửa ngày. Buổi sáng không đi doanh trại, Chung Kiến Quốc lại dậy sớm hơn thường ngày. Thấy động tác của Tống Chiêu Đệ tiêu sái như vậy, Chung Kiến Quốc nhịn không được mà hỏi bản thân, một người phụ nữ tùy tiện như vậy lại có thể đem anh xoay như chong chóng, lúc đó là anh có bao nhiêu sốt ruột cưới vợ thế?

"Tống Chiêu Đệ, đi lên đây." Chung Kiến Quốc đứng ở cửa thang lầu hôto.

Tống Chiêu Đệ nhìn anh một cái: "Buổi sáng không ăn sao?”

"Đem phòng của em thu dọn sạch sẽ." Chung Kiến Quốc nói.

Tống Chiêu Đệ không chút suy nghĩ: "Thu dọn xong rồi, quần áo, giày, kem bảo vệ da đều ở trong phòng anh rồi đấy.”

"Ai cùng em nói mấy cái này." Chung Kiến Quốc nói, "Gối, vỏ chăn đều có mùi hương của kem bảo vệ da tay phía trên đúng không? Cả đời mẹ em đều chưa đi ra khỏi Tân Hải thị, nhưng bà ấy cũng không ngốc. Trên gối phòng khách lại có mùi hương trên người của con gái mình, em định giải thích làm sao?”

Tống Chiêu Đệ ngốc một chút, vội vã chạy lên lầu: "Không nghĩ tới, không nghĩ tới, Chung Kiến Quốc, thời khắc mấu chốt anh cũng thật có ích.”

"Chung Kiến Quốc tôi tất nhiên sẽ hữu dụng nhiều chỗ rồi." Chung Kiến Quốc liếc cô một cái, "Cẩn thận chút, tóc dài gì đó cũng thu dọn sạch sẽ. Đúng rồi, cũng đừng để cho Đại Oa và Nhị Oa có không gian ở riêng với cùng nhà của em, nếu bọn nó nói lỡ miệng, chính bản thân em phải đi lấp liếʍ đấy.”

Tống Chiêu Đệ nhịn không nổi kêu một tiếng, "Cha mẹ em qua đây chơi, như thế nào lại giống như là có lãnh đạo tới kiểm tra thế?”

"Chuyện này thì phải hỏi bản thân em đấy." Chung Kiến Quốc cười lạnh nói, "Em không nguyện ý thì Chung Kiến Quốc tôi cũng sẽ không dùng sức mạnh. Lại muốn ra phân phòng ra ngủ? Thật sự đem bản thân mình coi thành tiên nữ.”

Tống Chiêu Đệ dừng lại tới, khoan thai nói: "Có muốn em giúp anh dọn chiếc ghế tựa ra ngồi, lại rót cho anh một ly nước hay không?”

"Được đó." Chung Kiến Quốc nói, "Nhanh làm đi.”

Tống Chiêu Đệ giơ lên tay lên đem khăn trải giường vừa mới được lột ra ném đi phía anh.

"Các người lại đang đánh nhau sao?" Nhị Oa xoa mắt đi ra.

Chung Kiến Quốc liền vội vàng nói: "Không có." Tử tế nhìn một cái, kinh ngạc nói, "Con trai, quần của con đâu? Tại sao lại để mông trần liền chạy ra ngoài thế này?" Vừa nói, anh liền đi qua đem đứa nhỏ ôm lên, mò tới một mảnh ươt át, "Đây là thứ gì?!”

"Đi tiểu." Tống Chiêu Đệ ngay tức khắc đoán được, "Có phải con đi tiểu ở trên giường hay không?”

Chung Nhị Oa chui vào trong lòng Chung Kiến Quốc, Tống Chiêu Đệ không khỏi đỡ trán: "Chắc chắn là kiếp trước tôi đã nợ mấy người, Đại Oa, đi ra cho mẹ!”

"Hô cái gì, tè ra giường lại không phải Đại Oa." Chung Kiến Quốc nói. Tống Chiêu Đệ hừ một tiếng: "Buổi tối mỗi ngày, em đều nói với bọn nó trước khi đi ngủ, dù cho khát nước cũng không được uống nhiều nước. Nếu nhịn không được thì chỉ uống một ít nước nhấp môi thôi, để tránh buổi đêm đái dầm.

Từ khi em nói với hai bọn nó, Nhị Oa cũng không có bị đái dầm khi ngủ. Tại sao hôm nay lại tè ra giường? Nhị Oa, thành thực nói cho mẹ, có phải anh trai của con trộm cho con uống nước giếng hay không?”

"Anh, mau ra đi, mẹ kế đoán được rồi." Nhị Oa nhìn về phía phòng phía tây kêu lên, "Em nói mẹ kế là thông minh nhất, mẹ kế có thể đoán ra được, anh còn không tin. Mẹ kế, là anh cho con uống.” Chung Kiến Quốc há hốc miệng, nhất thời không biết nên nói cái gì: "Đại Oa, đi ra?”

"Ba, ba lại muốn đánh con sao?" Chung Đại Oa nói xong, liền lén lút nhìn Tống Chiêu Đệ.

Chung Kiến Quốc hít sâu một hơi: "Trước kia ba đã từng đánh con rồi sao?”

Đại Oa nghẹn lại.

Tống Chiêu Đệ: "Đại Oa, mẹ có thể biết lý do vì sao không?”

"Bọn họ còn chưa tới, liền khiến con phải đem giường nhường lại, mẹ cũng đem giường nhường ra. Bác trai và bác gái còn nói với con phải nghe lời, không được làm loạn lên. Con mới không làm loạn lên đâu." Chung Đại Oa cũng thật sự mong đợi bà ngoại sẽ mua cho nó nhiều đồ tốt tới đây, nhưng mà, mấy ngày nay, ngày nào nó cũng nghe người lớn nhắc mãi, bà ngoại và ông ngoại tới thì ăn cái gì ngon, có những món nó còn chưa nghe qua bao giờ, khiến Đại Oa rất không vui, "Con không

muốn bọn họ tới.”

Tống Chiêu Đệ không nghĩ tới chỉ bởi vì những điều này, còn cho là Đại Oa tức giận với cô, liền nhìn về phía Chung Kiến Quốc, anh tới!

"Đại Oa, bà ngoại và ông ngoại là khách của nhà mình, chỉ ở nhà chúng ta năm ba ngày thôi.”

Chung Kiến Quốc nói, "Lần sau tới đây rất có thể là phải mấy năm sau.”

Chung Đại Oa: "Mới không phải đâu. Cứ cách một thời gian thì bà ngoại lại tới, đừng nghĩ có thể gạt được con.”

"Bà ngoại này với người bà ngoại đó của con không giống nhau." Chung Kiến Quốc nhức đầu, "Con nói xem, chúng ta phải làm sao, con mới đồng ý dì cả và chú ở trong phòng của con.”

Chung Đại Oa nhìn Tống Chiêu Đệ, lại nhìn ba mình rồi nói: “Bà ngoại và ông ngoại đi rồi, cũng không cho phép mẹ kế ngủ trong phòng khách.”

"Cái gì?" Tống Chiêu Đệ kinh ngạc, "Con được lắm Chung Đại Oa, lại dám uy hϊếp mẹ. Tống Chiêu Đệ ta lớn như vậy rồi, cũng chỉ có mẹ đi uy hϊếp người khác thôi.”

Chung Đại Oa xoay người liền chạy ra phía cửa thang lầu: "Mẹ dám đánh con, con liền kêu, con liền kêu mẹ kế đánh người. Khi ông ngoại và bà ngoại tới, con, con liền nói, mẹ không ở cùng phòng với ba.”