Chương 8.2: Chuyện chia nhà

Quả nhiên, một khi Cố Bảo Điền đã nói thì cũng chưa có người dám lên tiếng.

“Kỳ thật ba mẹ muốn chia nhà sớm cũng chẳng sao, mặc dù chia nhà chúng ta cũng là con trai của ba mẹ, nên hiếu kính vẫn phải hiếu kính. Chẳng nhẽ vì tách ra ở mà chúng ta không phải con trai ba mẹ, không phải anh em à?”

Nói chia nhà, Cố Kiến Nghiệp nhất định giơ hai tay hai chân tán thành, công tác hiện tại của hắn nhiều béo bở, lâu lâu là có thể mang chút thứ tốt về nhà, mặc dù giấu nhẹm đi nhưng ngẫu nhiên cũng làm hai nhà khác ít nhiều dính chút của hời. Chuyện này làm cho Cố Kiến Nghiệp ích kỷ vừa keo kiệt khỏi phải nói nghẹn khuất biết bao, hắn kiếm đồ vật cần thiết là của vợ con hắn, liên quan gì với hai nhà của anh trai chứ. Nếu đỏ mắt thì có bản lĩnh cũng đi dỗ dành ba đi, tự mình đi kiếm.

“Lời này của Kiến Nghiệp rộng thoáng, mặc dù chia nhà nhưng chúng bây vẫn là người một nhà, chỉ là không ở cùng thôi, hơn nữa chia nhà thì giữa anh em rồi chị em dâu cũng có thể ít đi xung đột, xa thì thơm còn gần thì thối, không chừng tình cảm còn tốt hơn đấy.”

Miêu Thiết Ngưu vừa hút thuốc lá sợi xoành xoạnh vừa nói, đề nghị chia nhà này là em gái ruột của ông nói ra, ông tự nhiên vô điều kiện tán thành, cháu ngoại trai ruột ấy à, đó là con cái của em ông, không có tầng quan hệ của em gái thì ông quan tâm bọn chúng là ai chứ.

Ngày thường Miêu Thiết Ngưu xử lý việc công là lấy đại cục làm trọng, công chính nghiêm minh, ngẫu nhiên làm chút việc thiên tư, cũng không quá phận nhưng tốt hơn đại đội trưởng thôn khác nhiều. Bằng không người trong thôn cũng sẽ không chọn ông làm đội trưởng, vẫn là làm nhiều năm như vậy, địa vị củng cố, nhưng ở việc riêng thì tính tình của Miêu Thiết Ngưu và Miêu Thúy Hoa giống nhau như đúc, đều là bất công đến đúng lý hợp tình. Miêu Thiết Ngưu bất công cô em duy nhất này, cô em bất công con trai nhỏ nhất, mọi thứ nắm lấy tiêu chuẩn của em gái làm chuẩn, Miêu Thiết Ngưu coi trọng nhất cũng là cháu ngoại trai Cố Kiến Nghiệp này.

Tất cả mọi người đều nói như vậy, Cố Kiến Quân và Cố Kiến Đảng cũng biết chuyện này đã định rồi, không có cách nào thay đổi, chỉ có thể nhận mệnh.

Hiện tại chia nhà không phức tạp như hồi trước, trước kia có ruộng có đất, đó là tài sản lớn nhất của nông dân, hiện tại đồng ruộng đều là của quốc gia, ngoài phòng ở ra thì chỉ có nồi chén gáo bồn, đệm chăn quần áo, cùng với một ít nông cụ, còn có những con gà con vịt nuôi ở trong sân là đầu to.

Nói đến những con gà con vịt này không phải toàn bộ là tài sản của nhà mình, trong đó một nửa đều là gà tập thể và vịt tập thể sau khi nuôi lớn thì nộp cho quốc gia, chỉ là tạm thời dựa theo đầu người chia cho thôn dân nuôi, chỉ có số ít mấy con là của nhà mình.

Năm nay muốn chia chính là mấy thứ này.

“Kiến Quân là anh cả, Hướng Quốc và Hồng Tử là cháu trai cháu gái đích tôn, ba mẹ hẳn là ở cùng một nhà với chúng con chứ.” Vương Mai chướng mắt vài thứ kia, hiện tại trong nhà đáng giá nhất chính là phòng ở, cùng với cụ ông ngồi ở vj trí chính giữa, không giận tự uy.

“Xùy, ai muốn sống cùng cô, tôi và ba cô đã sớm quyết định xong xuôi rồi, về sau hai chúng tôi dựa thằng ba dưỡng lão.” Miêu Thúy Hoa nhìn con dâu cả bàn tính gõ cực vang, xùy chị ta, không chút nghĩ ngợi mà trả lời.

Thằng cả và thằng hai nào có thằng ba làm cho người ta thích chứ, hơn nữa nhà thằng ba còn có An An - cháu gái nhỏ mà bà thương yêu nhất, bảo bối của bà mềm mại như vậy, mỗi ngày không thấy bà nội liền khổ sở, bà luyến tiếc làm cháu gái đau lòng.

Miêu Thúy Hoa vừa nghĩ đến mỗi ngày cháu gái yêu dấu gào khóc đòi bà ôm thì trong lòng miễn bàn tự hào biết bao, trong những lứa tiểu bối thì chỉ có một mình An An dính bà nhất. Bà cũng cảm thấy đứa cháu gái này làm cho người ta thích nhất, một ngày không gặp trong lòng liền trống vắng.

Bà nào biết đây là bản lĩnh nhận người bằng ánh mắt mà Cố An An đời trước dưỡng thành. Làm đứa trẻ của cô nhi viện, mặc dù cô nhi viện nơi cô sống đã xem như tương đối hòa thuận, cũng khó tránh khỏi sẽ có chút xung đột, lúc này có thể làm cho các dì trong cô nhi viện và những nhân viên tình nguyện vui vẻ hiện rõ cực kỳ quan trọng.

Cố An An vừa đến liền phát hiện người chân chính làm chủ lo liệu việc nhà của cái nhà này, bài tập mỗi ngày nhất định phải làm chính là xoát độ hảo cảm ở trước mặt boss, lòng người đều là thịt sinh ra, tình cảm bẩm sinh huyết thống không nói, nỗ lực sau này cũng không thể quên.

Hiện tại xem ra cách làm này của cô thực thành công, ít nhất Cố Bảo Điền và Miêu Thúy Hoa đều đã thói quen cháu gái nhỏ mỗi ngày đều phải làm nũng này.

“Mẹ ——” Vương Mai bị bác mặt mũi như vậy, khỏi phải nói xấu hổ biết bao, véo thịt trên eo chồng làm hắn nói một câu.

“Cái bà này véo tôi làm gì.” Cố Kiến Quân không lĩnh hội được ý của vợ, trừng chị ta một cái, không biết chị ta làm gì mà nổi điên.

“Em ba có tiền đồ hơn anh em chúng con, ba mẹ đi theo em ba cũng là lẽ phải.” Cố Kiến Quân không chút nào cảm thấy lựa chọn của mẹ hắn có sai, em ba có khả năng như vậy, ba mẹ đi theo em ba thì cuộc sống có thể càng thư thái. Hắn không hề nghĩ đến trợ cấp cao của ba hắn kỳ thật căn bản liền không cần dưỡng lão, còn có thể trợ cấp con trai ở cùng.

Vương Mai sắp bị ông chồng ngu xuẩn của mình làm cho tức chết rồi, nhìn mọi người bị tiếng kêu lên của chồng thu hút đến thì mặt đỏ lên, không biết là tức hay là xấu hổ.