Chương 1.2: Xuyên qua

“Mẹ à, thời gian lâu như vậy, sao chưa có động tĩnh gì hết vậy?’’ Cố Kiến Nghiệp nghe vợ mình kêu rên từng đợt ở bên trong mà lòng tựa như đao cắt, chỉ hận chính mình không thể sinh con bằng không cũng có thể thay thế vợ chịu cái khổ này.

“Con đừng vội, sinh con chính là như vậy, mẹ thấy thai của Nhã Cầm khá tốt, sẽ không có việc gì đâu.” Trong lòng Miêu Thúy Hoa cũng nói thầm, bà đỡ đều đi vào hơn hai tiếng sao một chút động tĩnh đều không có vậy. Trong lòng bà cũng vội, chẳng qua nhìn dáng vẻ này của con trai cũng không tốt biểu hiện ra ngoài.

“Để mẹ đi vào nhìn xem có nơi nào cần giúp đỡ hay không.” Miêu Thúy Hoa chung quy cũng không kiềm chế được, ở bên ngoài cẩn thận rửa tay, nhấc mành thành một cái lỗ nhỏ chui đi vào, phòng ngừa bên ngoài gió thổi đến phòng sinh.

Miêu Thúy Hoa mới vừa đi vào không bao lâu, người ngồi ở nhà chính liền nghe được một tiếng trẻ con lảnh lót khóc nỉ non, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, đặc biệt là Cố Kiến Nghiệp đều sắp dán mặt lên rèm cửa.

Cố An An chỉ cảm thấy đầu óc mình hỗn loạn mê mang, tay chân bủn rủn không có lực, đôi mắt phảng phất dính keo nước, làm sao mở không ra, không biết là ai ở trên mông cô hung hăng vỗ một cái tát, Cố An An còn chưa kịp phản đối thì theo bản năng khóc lên.

Rốt cuộc cô làm sao vậy?

Không đợi cô lấy lại tinh thần thì cảm thấy dường như mình được một người khác ôm trong ngực.

“Là con gái, tôi có đứa con gái rồi.” Cố Kiến Nghiệp không biết ở bên ngoài đợi bao lâu, mới thấy mẹ hắn ôm đứa bé ra tới, đứa trẻ da nhăn nheo đỏ au nhắm hai mắt, tóc có chút thưa thớt, nhìn qua giống như ông lão quái dị, nhưng ở trong mắt của Cố Kiến Nghiệp lại đáng yêu trìu mến hơn con cái nhà người khác nhiều.

Miêu Thúy Hoa thấy chuyện đầu tiên con trai làm khi ôm em bé chính là xốc lên tã lót nhìn giới tính của đứa trẻ, bà không hài lòng mà trừng mắt con trai: “Biết con thích con gái nhưng cũng không thể tùy tiện xốc tã như vậy chứ, làm lạnh đứa trẻ mẹ xem con làm sao giờ.” Nói xong, Miêu Thúy Hoa liền cười cười, trong lòng mềm mại mà nhìn cháu gái nhỏ được con trai ôm trong lòng.

Bà vừa tiến vào phòng sinh đứa trẻ mãi chưa chịu sinh ra liền ngoan ngoãn mà ra tới, Miêu Thúy Hoa cảm thấy đứa cháu gái này có duyên với bà. Hơn nữa không biết vì sao, làm một bà lão có chút trọng nam khinh nữ nhưng Miêu Thúy Hoa vừa thấy đứa nhỏ này liền cảm thấy làm người đau lòng, cảm tình như vậy bị bà lão quy ra nguyên nhân vì cháu gái giống con dâu, vừa thấy liền có cảm giác thân thiết.

Tóm lại, đứa nhỏ vừa mới sinh ra này lập tức bắt được trái tim của cụ bà làm chủ gia đình này, làm nền móng kiên cố cho cô bé sau này có thể ở nhà đi ngang.

Lúc này Cố Kiến Nghiệp chỉ biết cười ngây ngô, ôm em bé không buông tay, nào còn có dáng vẻ thành thục ổn trọng trước đó.

Hắn đã có hai tên nhóc thúi rồi, đúng là lúc yêu cầu một chiếc áo bông nhỏ.

Vương Mai ở một bên đều sắp nghiến răng trèo trẹo, nhìn con nhóc được thằng ba ôm vào trong ngực, còn cha mẹ chồng vây quanh dỗ dành, dựa vào cái gì đều là hàng bồi tiền, con nhóc nhà thằng ba lại có thể được hai ông bà già bất tử xem với con mắt khác chứ. Việc này làm cho Vương Mai vừa mới nghe em dâu ba sinh đứa con gái, thật vất vả mới thở phào nhẹ nhõm lại phừng phựt lên lửa giận, hung dữ trừng mắt với đứa bé được Cố Kiến Nghiệp ôm vào trong ngực.

Điền Phương ở một bên thật không có ý tưởng gì, cô liên tiếp sinh ba đứa con gái, tự giác thấp hơn hai chị em dâu một đầu, tính tình thì giống như chuột nhắt nhìn thấy ai cũng như nhìn thấy mèo, căn bản không dám có ý phản kháng. Cô không có ý gì với việc chị dâu cả sinh cháu đích tôn, cô chỉ sợ nhà họ Cố bỏ cô thay Cố Kiến Đảng một lần nữa cưới cô dâu mới sinh thằng con trai.

Vì thế, cô chỉ có hâm mộ chứ không dám ghen ghét đối với việc cha mẹ chồng coi trọng phòng thứ ba.

Cố Kiến Nghiệp không để bụng chút nào cái nhìn của hai người chị dâu, lòng tràn đầy vui mừng mà nghĩ lấy tên gì hay cho con gái yêu dấu của mình.