Chương 11.2: Tích trữ lương thực

Đừng thấy tiền lương và trợ cấp hiện tại của ba cô và ông nội không ít, nhưng ba năm đó trợ cấp và tiền lương có thể tới tay hay không đều không nhất định. Nông thôn không có lương thực, đồ ăn của người thành phố chỗ nào tới chứ, ba năm đó người thành phố đều hận không thể trốn đến ở nông thôn. Ở nông thôn tốt xấu còn có đất, có rễ cỏ và vỏ cây, còn trong thành ngoại trừ chờ đợi lương thực cứu tế ít ỏi thì căn bản không có đường ra.

Nghĩ như vậy, Cố An An không nhịn được chìm vào trầm tư, lúc năm 58 có một bộ phận khu vực đã xuất hiện manh mối nạn hạn hán. Chỉ là hiện tại mỗi nhà đều không cho phép tích trữ lương thực, nhà bọn họ có lương thực là do Cố Kiến Nghiệp có hộ khẩu ở trong thành, nên dùng cách gì dự trữ lương thực trước khi nạn hạn hán đến đây, nó lập tức trở thành vấn để nan giải lớn nhất trước mắt Cố An An.

Quan trọng hơn, mặc dù mấy tháng sau cô có thể mở miệng nói chuyện nhưng người trong nhà thật sự sẽ tin tưởng lời nói của một đứa trẻ ư?

Hiện tại Cố An An chỉ có thể gửi hy vọng là quê hương mình không phải nơi gặp thiên tai nghiêm trọng, đồng thời, cô cũng bắt đầu tự hỏi nên dùng cách gì để cảnh báo người trong nhà.

“Bé ngoan chúng ta nghĩ gì thế, bà nội chưng canh trứng cho bé ngoan nha, chúng ta không cho hai anh trai hư ăn.” Miêu Thúy Hoa xem cháu gái không biết suy nghĩ gì mà sững sờ như thế, bé con mấy tháng tuổi, khuôn mặt trắng trẻo mập mạp nhăn thành một cái bánh bao nếp gấp, nhìn đáng yêu vừa mắc cười.

Bế cháu gái lên từ giường đất, bà không mảy may nghĩ đến cháu gái giờ phút này đang suy nghĩ một chuyện lớn liên quan đến sự sống còn của cả gia đình.

*****************

“Bé mập, bé mập ——”

Cố An An ăn xong chén canh trứng trơn mềm ngon miệng, bụng no nê, đang ngồi ở trong xe nôi bằng gỗ phơi ánh nắng khó có được ở ngày đông. Miêu Thúy Hoa thì đang giặt quần áo của cả gia đình ở ngoài sân cách đó không xa, ngẫu nhiên sẽ ghé mắt xem cháu gái đang phơi nắng ở lối vào nhà chính.

Cố An An nhìn về hướng giọng nói truyền đến, đầu đầy vạch đen.

Cũng không biết rốt cuộc hai con chuột này đào bao nhiêu cái hang ở cái thôn Tiểu Phong nho nhỏ, lúc này đây bé chuột hang Hắc Béo đang gian nan mà quơ hai chân trước, chui ra từ một hang nhỏ ở góc bên phòng bị bụi cỏ che giấu. Thiếu đi người bạn Hắc Nữu kia, lấy thân hình của nó hiển nhiên chui qua hơi khó.

Thật vất vả chui ra tới, Hắc Béo đã mệt đến thở hồng hộc, nằm xải lai hình chữ X trên mặt đất, lộ ra cái bụng nhỏ màu vàng nâu.

“Tôi không gọi là bé mập, tôi gọi là Cố An An.”

Cố An An sửa đúng xưng hô trong miệng chuột ngốc kia, lúc này đây cô đã có kinh nghiệm, chỉ nghĩ ở trong lòng, không có ra tiếng.

Hắc Béo quả nhiên nghe hiểu ý Cố An An, vẫy vẫy móng vuốt: “Được thôi bé mập, chuột thông minh nhất, về sau sẽ không lầm tên của nhóc.”

Đầu Cố An An đầy vạch đen, rất muốn nói cậu vẫn là gọi sai đấy thôi.

“Đúng rồi, bé mập, sao nhóc có thể nghe hiểu chuột nói vậy.” Hắc Béo không biết từ nơi nào lấy ra một viên đậu phộng, cả mông ngồi dưới đất, trên bụng xếp chồng mấy lớp như phao bơi, hai cái chân trước nho nhỏ ôm đậu phộng gặm sột soạt.

Hiện tại là thời gian ăn dặm, Hắc Béo có chút tò mò Cố An An trẻ con nhân loại thần kỳ này nên cầm điểm tâm của mình tới đây.

Kỳ thật Hắc Béo cũng có tâm tư nhỏ của mình, nó muốn làm tốt quan hệ với bé mập trước mắt này, thế thì sau này có bánh quy và kẹo ăn rồi. Tuy rằng bé mập trước mắt chưa đáp ứng nhưng Hắc Béo đã bắt đầu ảo tưởng ở trong đầu cảnh tượng hạnh phúc tương lai, tay trái cầm bánh quy, tay phải cầm kẹo, vui sướиɠ mà gặm miếng đậu phộng, tràn đầy khát khao mà nháy mắt đậu xanh nhìn bé mập trước mắt.

Hắc Béo nghĩ đến bánh quy và kẹo, Cố An An thì nghĩ gia tộc chuột này ắt hẳn có không ít lương thực trữ hàng. Cô nhớ rõ trong sách viết là chuột thích tích trữ lương thực. Những năm đói kém, thường thường có thể nhìn đến có người đào tìm hang chuột ở đồng ruộng ở trong núi, hên thì có thể đào được lương thực còn hơn nửa túi, cũng không biết của cải của con chuột trước mắt này dày bao nhiêu.

Một người một chuột ôm suy nghĩ khác nhau, bởi vì chút tính toán này nên câu thông cực kỳ thuận lợi, Hắc Béo tưởng rằng mị lực của chuột làm bé mập nhân loại trước mắt này mê mẩn. Nào biết, kỳ thật nó mới là đứa bị nhìn chằm vào, còn vui rạo rực nằm mơ mộng đẹp của mình.