Chương 12.2: Cảnh báo

Cố An An đầy mặt vạch đen nhìn con chuột nhỏ ngu ngơ khó sửa trước mắt, muốn hỏi một ít chuyện đáng tin cậy hơn.

“Kỳ thật chuột cũng không rõ lắm, đều là Hắc Nữu nói, hiện tại đàn chuột đều đang liều mạng tích trữ lương thực, tích trữ kho lúa thật lớn thật lớn, đủ cho chuột con chuột cháu ăn được mười mấy năm.”

Chuột đều thích tích trữ lương thực, mặc dù đủ ăn nhưng chỉ cần nhìn đến đồ ăn có thể ăn trộm thì sẽ kéo về trong ổ. Về điểm này ở trên người hai con chuột sống 6 năm này càng thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Hắc Béo mắt nhìn thấy Cố An An dường như hơi lo lắng thì an ủi: “Bé mập nhóc yên tâm đi, tuy rằng nhóc có hơi béo, không, là phi thường béo, nhưng chuột vẫn sẽ đút no nhóc.”

Nó nghĩ đến nhà kho riêng của mình, lại nghĩ đến chuyện Cố An An hứa hẹn đường khối và bánh quy, tuy rằng hơi đau lòng, còn cảm thấy mua bán này có lời, rốt cuộc nó có rất nhiều rất nhiều lương thực nhưng chẳng có nổi nửa viên kẹo.

Ngấp nghé mấy cái kho lúa của Hắc Béo tóm lại là hạ hạ sách, Cố An An vẫn là muốn dùng một biện pháp ổn thỏa hơn làm cả nhà chịu đựng qua được đoạn thời gian kia.

Hơn nữa còn một điểm rất quan trọng, ở dưới tình huống hoàn cảnh chung như này đều ăn không đủ no, nếu cả nhà bọn họ có thể ăn no mặc ấm, vậy nhất định sẽ đưa tới những người không có ý tốt. Phải biết rằng, người ta uống cháo loãng mình uống cháo đặc không có gì, nhiều lắm dẫn tới mọi người ghen ghét, người ta đều ăn đất quan âm, mình còn có cơm ăn, đó chính là muốn mạng đấy.

Cố An An không muốn người trong nhà không đói chết, ngược lại bị người bên cạnh hại chết.

“Ơ —— ơ ơ ——” (1)

(1) Nguyên văn là chữ 饿, có nghĩa là đói, pinyin là /è/, phát âm như ưa, ơ trong tiếng Việt.

Hiện tại Cố An An đã mười tháng hơn, ngẫu nhiên có thể nói ra được mấy chữ, trong tình huống bình thường chính là ông, bà, ba, mẹ, anh, những từ ngữ đơn được sử dụng nhiều nhất trong sinh hoạt hằng ngày, thỉnh thoảng cũng sẽ nói vài từ như ăn, mặc các loại.

Hôm nay buổi tối Cố An An ngủ với ông nội bà nội, cô còn quá nhỏ nên không rời người được. Cố Kiến Nghiệp và Cố Nhã Cầm còn trẻ, không tránh khỏi củi khô lửa bốc, lúc này liền sẽ đưa con gái cho Miêu Thúy Hoa mang.

Miêu Thúy Hoa ngóng trông càng nhiều cháu trai cháu gái, cũng hiếm lạ bảo bối Cố An An, đối với chuyện mang cháu gái ngủ thì vui lắm.

Nhưng đêm nay, cháu gái bảo bối hiển nhiên ngủ không được an ổn.

Cố Bảo Điền dùng que diêm bậc lửa cây đèn sát cạnh, Miêu Thúy Hoa nhìn tã lót của cháu gái khô ráo, hiển nhiên không có nướ© ŧıểυ, không biết là vì sao khóc.

“Chẳng nhẽ đói bụng rồi?”

Cố Bảo Điền nghi hoặc nói, từng tiếng kêu từ miệng cháu gái hẳn là chữ đói?

“Nhưng nãy trước lúc ngủ đã uống sữa rồi, còn ăn chén canh trứng, theo lý sẽ không đói nhanh như vậy chứ?” Miêu Thúy Hoa nhìn đôi mắt cháu gái nhỏ nhắm tịt, nắm tay cũng nắm ở trước ngực, mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp.

“Oa —— ơ —— ơ ——”

Cố An An mở bừng mắt, gào khóc lên, Miêu Thúy Hoa cũng không kịp nghĩ nhiều, ôm cháu gái đi đến phòng con trai và con dâu, gõ cửa vang cốc cốc.

“Mẹ, đây là làm sao vậy?”

Qua một hồi lâu, Cố Kiến Nghiệp mới vội vàng chạy tới, hiện tại thời tiết còn hơi lạnh, Cố Kiến Nghiệp chỉ tròng lên quần đùi, biểu tình có tí quẫn bách. Miêu Thúy Hoa dùng mông nghĩ cũng biết mình quấy rầy chuyện tốt của con trai và con dâu.

“Bảo bối ngoan đói bụng, con nhanh để Nhã Cầm cho bé uống sữa đi.”

Miêu Thúy Hoa nhìn cháu gái khóc thút tha thút thít, đau lòng cùng cực, cũng chỉ có thể ủy khuất con trai

Chuyện đó nào quan trọng bằng con gái chứ, Cố Kiến Nghiệp chạy nhanh ôm con gái đi về phòng.

“Bu (nghĩa là ‘’không’’) —— ơ ơ ——”

“Oa oa oa —— ơ ——”

Cố An An quơ tay, nhưng lại không chịu ủng đầu vào trước ngực mẹ, quơ quào hai cái tay nhỏ, miệng khóc không dừng.

“Đói lại không ăn, rốt cuộc bảo bối ngoan làm sao vậy?” Miêu Thúy Hoa buồn bực, dùng tay sờ trán cháu gái, cũng không sốt.

“Không phải là bị giật mình rồi chứ?” Hiện tại còn không có bắt đầu Cách mạng văn hóa (2), những tư tưởng cũ vẫn còn tồn tại ở trong sinh hoạt của bá tánh, Miêu Thúy Hoa càng nghĩ càng cảm thấy là như thế, thế hệ trước đều nói đôi mắt của trẻ con sạch sẽ, dễ nhìn thấy đồ dơ.

(2) Câu gốc ‘’Phá tự cựu’’: Phá trừ cựu tư tưởng, cựu văn hóa, cựu phong tục, cựu tập quán hoặc Phá tứ cựu, lập tứ tân là khẩu hiệu hành động của trào lưu Cách mạng văn hóa. Bốn điều cần tiêu diệt này là tất cả "tư duy cũ", tất cả "văn hóa cũ", tất cả "thói quen", tất cả "phong tục cũ" tại Trung Quốc.

“Vậy làm sao đây?” Cố Nhã Cầm hơi hoảng sợ.

Chủ yếu là đứa con gái này thật sự là quá dễ mang, ngày xưa đều không có xuất hiện qua tình huống như vậy.

“Đừng vội, Nhã Cầm con ôm An An, chúng ta đi nhà bếp, Kiến Nghiệp không phải mang về nhà chút gạo nếp à, để mẹ thỉnh thần giúp bảo bối ngoan.” Loại thời điểm này vẫn là Miêu Thúy Hoa chống đỡ được. Hiện tại hơn phân nửa đêm cũng không cách nào đi tìm bà cốt, Miêu Thúy Hoa biết chút ít học thức thỉnh thần, nghĩ chính mình thay cháu gái thử xem.

Bởi vì động tĩnh có chút lớn, ngoại trừ hai anh em Cố Hướng Văn ngủ như lợn chết ra thì những người khác trong nhà đều đi tới nhà bếp, thắp đèn, trong phòng sáng trưng.

“Ba, mẹ, hai người xem.”

Biểu tình Cố Kiến Nghiệp hoảng sợ mà nhìn mặt đất nhà bếp, không biết khi nào một đám đen nghìn nghịt kiến bò tới, trên mặt đất hình thành mấy cái chữ to “Nạn hạn hán đến, nạn đói đến.”

Chờ sau khi bọn họ đều thấy rõ, những con kiến đó lại ngay ngắn trật tự biến mất, phảng phất cảnh đó chỉ là ảo giác của bọn họ.

Con kiến vừa đi, vốn dĩ Cố An An còn làm ầm ĩ cũng không kêu đói bụng nữa mà rơi vào giấc ngủ sâu.

Cảnh hôm nay thật sự là quá hao tâm tổn sức rồi, thân thể nhỏ bé của cô đã sớm chịu đựng không nổi nữa.

“Này ——”

Mọi người nhà họ Cố nhìn lẫn nhau, sắc mặt nghiêm trọng nghĩ cảnh hồi nãy.