Chương 3.2: Tiền riêng

Cô nói những lời ban nãy cũng chỉ đùa giỡn với chồng, nếu người đàn ông nhà mình lấy đồ vật nhà mình đi dỗ con cái của chị em dâu thật, chỉ sợ trước hết bão nổi chính là Cố Nhã Cầm.

Cố Kiến Nghiệp ngồi xổm xuống, từ cái góc đầu giường đất đào ra một cục gạch, lại từ dưới cục gạch lấy ra một hộp sắt nhỏ, màu sắc hộp sắt rực rỡ, nhìn qua như là hộp bánh quy.

Cố Kiến Nghiệp đặt hộp sắt trên giường đất, mở nắp ra, lộ ra tiền hào chồng chất tràn đầy bên trong.

“Thêm vào lần này anh cầm thì tính lên được 242 đồng tiền, chỉ là tiền giấy lẻ quá nhiều, ngày mai anh đi trong huyện bằng không mang chút tiền đi đổi thành tờ tiền lớn đi, nếu không thì hộp sắt này không còn chỗ chứa nữa rồi.” Cố Nhã Cầm nhìn con gái cũng không uống sữa nữa, cho rằng cô uống no rồi bèn đặt con gái ở bên cạnh, nhắc đến đống tiền giấy với chồng, hai vợ chồng đều là dáng vẻ tham tiền.

“Sao nào, lúc trước anh nhờ ba cho anh khơi thông một công việc trong đội vận chuyển không sai chứ hả, đừng nhìn đội vận chuyển thường chạy đến tỉnh, thành phố, lại thường xuyên phải đi ra ngoài nhưng kiếm chác cũng đủ, bằng không giống anh cả anh hai như vậy vùi đầu vào trong đất làm lụng cực khổ, chúng ta tích cóp không được nhiều tiền như vậy đâu.”

Biểu tình của Cố Kiến Nghiệp đắc ý nho nhỏ, dáng vẻ ngạo kiều đang chờ vợ khen.

Cố Nhã Cầm cũng không phụ sự chờ mong của Cố Kiến Nghiệp, ở trên mặt hắn thơm một cái thật mạnh.

Cố An An che lại mắt, ba mẹ một đời này không khỏi quá mức ân ái, đều đã quên nơi này còn có ba củ cải nhỏ.

Cố Hướng Văn và Cố Hướng Võ khả năng sớm đã thành thói quen ba mẹ tùy thời tùy chỗ rải cơm chó như vậy hoặc là nói bọn họ cũng không hiểu, lúc này đang mừng rơn ăn kẹo cứng mà Cố Kiến Nghiệp lén cho bọn nhóc, vây quanh em gái mềm như bông không biết phải xuống tay như nào.

“Mẹ bên kia anh cho tiền không?” Cố Nhã Cầm chỉnh lại những tờ tiền 1 đồng và lớn hơn 1 đồng đặt trong hộp sắt, lại chỉnh lại những tờ tiền 1 xu, 2 xu, 5 xu, dựa theo giá trị tạo thành một cọc tiền liền buột dây đỏ, một xấp xếp lên một xấp như vậy, nghĩ lát lại chia ra mười xấp trong đó làm Cố Kiến Nghiệp ngày mai mang đi huyện thành đổi thành 1 đồng hoặc là tờ tiền lớn hơn nữa.

“Cho rồi.” Tiền lương mỗi tháng của Cố Kiến Nghiệp đều là nộp lên trên, hiện tại mỗi tháng hắn có thể kiếm được 31 đồng 3 hào 5, đây là tiền lương cố định, đôi khi nếu lái xe đường dài còn có thể lại tăng chút ít. Lúc này công nhân và cán bộ cơ quan không giống nhau, công nhân chỉ cần làm đủ giờ làm việc cố định mỗi tháng, bộ phận làm việc nhiều đều sẽ có tiền lương. Mà cán bộ thì tiền lương mỗi tháng là cố định chết, mặc dù một tháng làm 31 ngày, tiền lương vẫn không thay đổi gì hết, cho nên ý tưởng của mọi người thời này là công nhân được ưa chuộng hơn cán bộ.

Hiện tại mỗi tháng Cố Kiến Nghiệp cho mẹ hắn 30 đồng tiền, còn dư chút tiền lẻ đều không tính, hơn nữa hắn lái xe vận chuyển kiếm chác thêm chút đỉnh, mỗi tháng đều có thể tích cóp trên dưới 10 đến 15 đồng tiền cho gia đình nhỏ của mình, đặt ở niên đại này đây là một số tiền khổng lồ.

Thời buổi này không khác gì với từ trước đó, chỉ cần cha mẹ chưa chia nhà thì tất cả thu nhập đều phải nộp lên trên, hiện tại thôn Tiểu Phong của bọn họ lệ thuộc đại đội sản xuất thứ hai của xã khu Hồng Kỳ. Hiện tại là ăn chung nồi nên mọi lương thực đều là tập trung lại cùng nhau ăn, nhưng kiếm được điểm công, mỗi năm chia tiền lại là thuộc về nhà mình. Nhà họ Cố trừ Cố Kiến Nghiệp thành công nhân ra, hộ khẩu dời tới rồi trong huyện, những người khác đều phải xuống đất làm việc bao gồm Cố Bảo Điền.

Tuy rằng có trợ cấp kếch xù từ bộ đội nhưng cụ Cố không chịu ngồi yên, vẫn bận rộn kiếm điểm công trên đất như cũ, mỗi năm trong đội chia tiền, cả nhà bọn họ một năm cũng có thể chia được khoảng 100 đồng. Đây là mùa màng bội thu, nếu mùa màng không tốt, phỏng chừng cũng khoảng 2-30 đồng.

Đây là thu nhập của cả nhà họ Cố còn chưa vượt qua nỗi ba tháng tiền lương của một mình Cố Kiến Nghiệp, cho nên lúc này mọi người chen vỡ đầu đều muốn làm công nhân, nhà ai nếu ra một người công nhân hoặc là quân nhân, vậy thật đúng là một người đắc đạo gà chó lên trời. Ngay cả những người có quan hệ họ hàng đều cảm thấy nhà mình ra một người có tiền đồ như vậy thì trên mặt có ánh sáng, địa vị ở trong thôn có thể cao thêm một khúc.

Mỗi lần Vương Mai lải nha lải nhải đãi ngộ của phòng thứ ba và bọn họ hoàn toàn không giống nhau, Miêu Thúy Hoa sẽ lấy chuyện này ra lắp kín cô ta, bọn họ đứa nào có tiền đồ như thằng ba của bà kiếm nhiều tiền cho trong nhà như vậy, lại nói tiếp vẫn là nhà thằng cả và thẳng hai chiếm tiện nghi của phòng ba chứ đâu.

Lúc này Vương Mai cũng sẽ muốn nói là dựa vào gì mà em ba có thể trở thành công nhân, người đàn ông của cô ta và em hai không được. Chỉ là mỗi lần lời nói này tới bên miệng thì lại nghĩ đến đàn ông nhà mình một chữ chữ to không biết, ngay cả tiểu học đều học không xong, Cố Kiến Nghiệp lại thật là học sinh trung học. Lời nói này đến bên miệng thì nói không ra, bởi vì cô ta biết nói lời này ra vẫn bị mẹ chồng nói móc, tự tìm không thú vị.

Nói đến nói đi, tuy người đàn ông mình gả không có bản lĩnh bằng người ta nhưng dù cho trong lòng rõ ràng, chung quy vẫn khó lòng buông xuống.