Chương 3.4: Tiền riêng

“Được đấy, anh hiếu thuận, con dâu tôi đây là đứa bạch nhãn lang, chờ hai người già hai chân vừa giẫm thì đồ vật đều bị em ba em dâu tốt đẹp kia của anh lừa đi hết, anh liền biết hối hận thôi.” Vương Mai hung tợn mà nói với Cố Kiến Nghiệp, “Cố Nhã Cầm đồ đĩ lẳиɠ ɭơ kia, cũng không biết rót canh gì cho hai lão già bất tử kia, ân tình 800 năm trước, nhà chúng ta nuôi cô ta lớn liền trả hết còn cung phụng cô ta như tổ tông, toàn gia ngu xuẩn.”

Vương Mai thấy chồng không chịu hùa theo mình, lửa giận càng lúc càng lớn, ngồi ở bên cạnh giường đất mắng nhiếc không ngừng.

“Cô nói gì đấy, miệng sạch sẽ chút.” Cố Kiến Quân càng nghe càng tức, vợ hắn nói đều là lời gì đây chứ, có ai đi nói em dâu và ba mẹ mình như vậy sao.

“Sao nào, đau lòng hả, nếu như ông đau lòng con điếm kia sao lúc trước không cưới ả ta, tôi biết ngay ông có một chân với đồ đê tiện kia mà, xem dáng vẻ dâʍ đãиɠ kia của cô ta, mỗi ngày chỉ nghĩ câu đàn ông, ông nói xem ông có phải có đầu đuôi gì với cô ta hay không.” Cố Kiến Nghiệp nói làm lửa giận của Vương Mai phừng phựt lên, “Coi trọng em dâu của mình cơ á, Cố Kiến Nghiệp ông được lắm, gian phu da^ʍ phụ, gác lúc trước, tôi phải làm đồ đê tiện kia tròng l*иg heo.”

“Bốp ——” Cố Kiến Quân thấy chị ta càng nói càng kỳ cục, trực tiếp cho chị ta một cái tát, trên mặt không chịu đựng được như là bị chọc tới chân đau.

“Ông dám đánh tôi, Cố Kiến Quân ông vì con tiện nhân kia đánh tôi hả.” Vương Mai bụm mặt, la oai oái khua tay về phía Cố Kiến Nghiệp.

“Được rồi, cô ngừng nghỉ đi, nếu cô muốn gọi cha mẹ tới để cho bọn họ nghe những lời ban nãy cô nói thì tiếp tục náo đi.” Cố Kiến Quân không kiên nhẫn mà đẩy tay chị ta ra, nhìn cánh tay bị cào nóng rát, không kiên nhẫn mà nói, trong mắt tràn đầy uy hϊếp.

Vương Mai vốn còn đang nổi giận đùng đùng như bị giội một thùng nước lạnh, lập tức tỉnh táo, chị ta biết những lời nói lúc nãy của mình nếu như bị cha mẹ chồng bất công nghe được thì phỏng chừng chỉ có nước bị bỏ về nhà mẹ đẻ, không có đường ra nào khác. Mặc dù lửa giận trong lòng chưa xuống chút đỉnh nào nhưng như Cố Kiến Quân nói, không dám lại khóc lóc om xòm.

Chỉ là trong lòng oán hận với Cố Nhã Cầm càng tích càng sâu.

*********

Đồng dạng cảnh tượng xuất hiện ở phòng thứ hai, tiêu điểm thảo luận cũng là một nồi nước đường đỏ kia, chỉ là hai người Cố Kiến Đảng và Điền Phương đều có tiếng yếu đuối, không dám bất mãn với cha mẹ chồng vì nước đường, đôi vợ chồng bánh bao này không chỉ không có oán hận cha mẹ, ngược lại tìm vấn đề ở trên người mình, thay Miêu Thúy Hoa thiên vị giải vây.

“Đều do em cả, không biết cố gắng, gả đến nhà lão Cố các anh ngay cả một đứa con trai cũng chưa sinh được.”

Điền Phương lau nước mắt, nhìn một hàng con gái ngủ ngon lành trên giường đất, đau buồn từ đó mà đến.

Cố Kiến Đảng muốn an ủi vợ nhưng lại không biết nói gì, ai không nghĩ muốn có con trai chứ, ở nông thôn này không có đứa con trai đó chính là tuyệt hậu.

Nhà anh cả có Hướng Quốc, nhà em ba có Hướng Văn và Hướng Võ, chỉ có hắn, chỉ có ba món hàng bồi tiền.

“Chúng ta còn trẻ, còn có thể tiếp tục sinh, lúc trước em sinh Lệ Nha thầy lang nói em bị thương thân mình phải nuôi dưỡng cho tốt. Hiện tại Lệ Nha ba tuổi rồi, em cũng dưỡng khá tốt, anh cũng không tin sinh thêm vài đứa nữa, chúng ta còn sinh không ra một thằng cu.”

Mặt mày Cố Kiến Đảng hơi mang sầu khổ, đây đều là bởi vì đôi mắt và lông mày mang hình chữ bát (八) của hắn, nhìn qua cả người có chút ủ rũ. Hắn là người miệng vụng, tám sào tre cũng đánh không ra rắm, ở trong lòng Cố Bảo Điền và Miêu Thúy Hoa còn chẳng bằng đứa cả làm cho người ta thích.

Vốn dĩ đứa thứ hai chính là nửa vời, không có đứa cả quan trọng, lại không có sự yêu thích bằng đứa thứ ba, bản thân lại không biết cố gắng, đó chính là phải bị ném đến góc xó xỉnh nhưng cố tình tính tình Cố Kiến Đảng chính là như thế.

Nhưng bản thân Cố Kiến Đảng không cảm thấy như vậy, hắn cảm thấy cha mẹ chướng mắt hắn là do hắn không có con trai, bởi vậy hai vợ chồng đối xử với ba đứa con gái đều hững hờ, một lòng muốn sinh đứa con trai ra tới, thay đổi cái nhìn của cha mẹ.

Điền Phương và Cố Kiến Nghiệp nghĩ giống nhau, mẹ cô cũng thúc giục cô, Điền Phương thầm chấp nhận cần thiết phải sớm sinh đứa con trai, bằng không thì địa vị của cô ở cái nhà này không ổn được.

Cứ như vậy, một buổi tối bình đạm, ngoài một nhà Cố Kiến Nghiệp ra, những phòng khác mỗi phòng đều có tâm tư, mang theo áp lực đi vào giấc ngủ.