Chương 35

Sau khi về đến nhà, Triển Đình Đình và Kim Hữu Đệ lại vội vàng đi làm cơm tối, Tôn Ái Đảng cũng trở về, công việc của tài xế rất bận rộn, cách một đoạn thời gian lại nghỉ ngơi một đoạn, trước đó hắn vì muốn làm chỗ dựa cho Tôn Ái Quyên, nên mới ở lại chỗ cung ứng tiêu thụ.

Hiện tại trong nhà làm nông nghiệp, hắn cũng trở về giúp đỡ một chút, Tôn Ái Đảng còn mang theo chút thịt lợn, dù sao mệt mỏi như vậy, không bổ sung cũng không được.

Tôn nãi nãi bọn họ ngồi ở nhà chính cùng Tôn Ái Đảng nói chuyện phiếm, Tôn Hiểu Quai đi vào phòng bếp rót hai ly nước, Triển Đình Đình đang cùng nhị thẩm Kim Hữu Đệ nấu cơm, cô đem hai viên thuốc kéo dài tuổi thọ phân biệt bỏ vào.

Tôn Hiểu Quai lúc trước đã muốn đem viên thuốc này cho Tôn nãi nãi cùng Tôn lão gia tử uống, nhưng Tôn nãi nãi cái gì cũng luyến tiếc để cô động vào, vì thế cô hoàn toàn không có cơ hội, hôm nay vẫn là bởi vì Tôn nãi nãi quá mệt mỏi, Tôn Hiểu Quai mới thừa dịp này vào phòng bếp.

Tôn Hiểu Quai một tay cầm một cái chén, thật cẩn thận đi vào nhà chính, nói: "Nãi, gia, cháu rót cho hai người chén nước mát, hai người mau uống đi ạ!"

Tôn nãi nãi nhìn thấy, vội vàng nhận lấy chén đặt lên bàn, ôm Hiểu Quai ngồi trên đùi, cười nói: "Vẫn là Quai Quai biết thương người!"

Sau khi nói xong, đưa ra một bàn tay bưng chén uống một hơi cạn sạch, còn khen: "Nước này là ngọt đến trong lòng!" Viên thuốc kéo dài tuổi thọ này vừa đến trong nước là vô hình vô vị, Tôn nãi nãi nói như thế là ngọt từ trong lòng bà ra

Tôn lão gia tử cũng phối hợp uống nước không còn một giọt, Tôn Hiểu Quai nhìn bộ dáng của ông bà nội cũng nhếch miệng cười, kiêu ngạo nói: "Nước cháu rót nhất định là ngọt nhất." Tôn nãi nãi bọn họ nhìn bộ dáng nhỏ nhắn đáng yêu này của cô, đều vui vẻ cười ha ha.



Mặc dù có thêm sức lao động của Tôn Ái Đảng nữa, nhưng người Tôn gia cũng bận rộn gần một tháng, mới đem "song đoạt" hoàn thành. Chuyện lớn nhất sau khi song đoạt chính là giao lương thực lên trên huyện, bất quá lần này lương thực đều phơi nắng không sai biệt lắm, người trong thôn cũng có thể thả lỏng một chút.

Triển Đình Đình sau khi "song đoạt" xong liền bắt đầu tính toán chuyện lại mặt, lúc trước bởi vì nông nghiệp bận rộn, Tôn nãi nãi liền định ngày lại mặt là ngày trăng tròn.

Đối với người trong thôn nói sau lưng ngày cưới của cô không tốt, chờ xem Tôn gia mài giũa cô, Triển Đình Đình không thèm để ý. Cô ta liền nghĩ lần này trở về phải lấy thêm vài thứ, để cho những người chuẩn bị nói sau lưng biết cô ta ở Tôn gia được coi trọng như thế nào.

Ở Tôn gia gần một tháng, Triển Đình Đình đối với tình huống trong nhà cũng tương đối rõ ràng, cũng hiểu được nhà này không thể chọc đến Tôn nãi nãi cùng Tôn Hiểu Quai, nếu như cô muốn lấy nhiều đồ cũng phải từ Tôn nãi nãi cùng Tôn Hiểu Quai xuống tay.

Ở Tôn gia, tuy rằng mỗi phòng đều có thể để lại một nửa tiền của mình, nhưng mà phiếu thì đều phải nộp lên, mà bây giờ cái gì cũng cần phải có phiếu, bởi vậy dùng tiền tư phòng thật sự không mua được cái gì, cho dù mua được cũng sẽ không có lợi.

Quan trọng hơn là, tiền phòng riêng mấy năm nay đều do Tôn nãi nãi giữ. Tuy rằng lúc kết hôn, Tôn nãi nãi có đem số tiền này cho đại phòng tự mình bảo quản, nhưng bị Tôn Ái Quốc trực tiếp cự tuyệt, làm con dâu mới, Triển Đình Đình cho dù hận đến nghiến răng nghiến lợi cũng đành phải đồng ý.

Bởi vậy, hai ngày nay Triển Đình Đình đều có ý định cùng Tôn nãi nãi tìm hiểu chuyện lễ hồi môn, nhưng Tôn nãi nãi là người khôn khéo, bà ngăn cản Triển Đình Đình rất gắt gao.