Chương 39

Bởi vậy nghe xong việc không làm bài về nhà sẽ bị đánh bàn tay, khẳng định là không được, bà lập tức đồng ý tôn Tam Niếp nói, làm cho Tôn Tam Niếp trong lòng vẫn luôn thấp thỏm nửa ngày không kịp phản ứng.

Sau khi hiểu được ý nghĩa của bà Tôn, cô cố gắng giả vờ bình tĩnh và nói: "Cảm ơn bà! Cháu đi cho gà ăn đây ạ"

" Nãi, gà không phải đã cho ăn rồi sao! " Tôn Hiểu Quai một bộ ngây thơ nói, trực tiếp đem Tôn Trăn Trăn cố gắng biểu hiện trấn định (sau này đều sẽ dùng tên đã đổi) đỏ mặt, cước bộ bối rối đi xa.

Bên này Tôn Trăn Trăn vừa đi, phần thưởng của hệ thống liền tới. "Đinh - Kế hoạch tên đã hoàn thành. Phần thưởng: năm hộp vàng, một hộp đồ trang sức có giá trị, điểm thuộc tính miễn phí nhỏ: 50. ”

Sau khi nghe xong phần thưởng của hệ thống, Tôn Hiểu Quai lần đầu tiên cảm thấy thanh âm của hệ thống cũng có thể êm tai như vậy, nếu không phải bên cạnh còn có Tôn nãi nãi, cô nhất định sẽ phải nhìn đến khi đã mắt thì thôi

Thật vất vả đợi đến khi Tôn nãi nãi cho cô ăn cơm trưa xong, mỗi một miếng cơm Tôn Hiểu Quai đều dùng tốc độ ăn nhanh nhất từ trước đến nay ăn xong, Tôn nãi nãi ở bên cạnh nhìn mà kinh hồn bạt xác, chỉ sợ cô ăn nhanh quá bị nghẹn

Bất quá hết thảy đểu hữu kinh vô hiểm, Tôn Hiểu Quai ăn cơm trưa xong nhanh như chớp liền chui vào tổ nhỏ của mình, bảo hệ thống mở phần thưởng ra, chẳng qua cô còn có chút lý trí, không để cho hệ thống mang vàng và châu báu mang ra ngoài

Đối với phần thưởng của hệ thống đều có không gian lưu trữ chuyên dụng, có thể lấy vào lấy ra, nhưng không gian này chỉ có thể cất giữ đồ vật mà hệ thống sản xuất.



Tôn Hiểu Quai thông qua màn hình hiển thị nhìn châu báu và vàng mà cô nhận được, sáu cái rương cổ bằng gỗ lim lần lượt xếp thành hàng, trong nháy mắt hệ thống mở ra Tôn Hiểu Quai cảm giác mình tựa như thật sự nhìn thấy một trận kim quang.

Năm rương vàng thỏi xếp hàng chỉnh tề, Tôn Hiểu Quai nóng mắt không thôi, hơn nửa ngày mới bình phục tâm tình, nhìn về phía rương châu báu kia.

Cái rương này rõ ràng so với năm cái đầu nhỏ hơn một chút, nhưng lại không ảnh hưởng đến việc Tôn Hiểu Quai yêu thích nó, dù sao không có nữ nhân nào có thể ngăn cản được yêu thích đối với những trang sức tinh xảo này

Nhưng Tôn Hiểu Quai cũng biết rõ, mấy chục mấy năm gần đây những trang sức này đều không thể mang ra ngoài được, cô chỉ thử mang mấy món ra thưởng thức, rồi lại tiếc nuối bỏ lại vào bên trong.

Tôn Hiểu Quai sau khi xem xong phần thưởng, cũng bình tĩnh một chút, đang nghĩ làm thế nào để bán vàng đi, liền nghe thấy trong viện truyền đến thanh âm của Tôn Hạo Nhiên.

"Hiểu Quai, Hiểu Quai, Đại Chí thúc bắt được cá dưới sông, em có muốn đi bắt cá cùng anh không." Tôn Hạo Nhiên một đường từ bờ sông chạy tới, sau khi nói xong những lời này, dừng lại thở dốc.

Tôn nãi nãi ở nhà chính quét đất nghe nói như vậy, lập tức nóng nảy, ngay cả chổi cũng không buông xuống liền vọt tới trong viện, hướng Tôn Hạo Nhiên mắng: "Thằng nhãi tiểu thỏ con, muốn chết à, Hiểu Quai lần trước bị rơi xuống sông cháu quên rồi sao, giờ còn rủ em đi ra đấy"