Chương 29

----

Dưới sân khấu, các chiến sĩ vốn còn đang hưng phấn thảo luận về tiết mục trước đó nhìn thấy bóng dáng của cô xuất hiện, lập tức im lặng bắt đầu chuyên tâm xem biểu diễn.

Tô Yến Thành ngồi ở hàng ghế thứ hai chính giữa sân khấu, khoảng cách này cách cô thật sự rất gần, ánh mắt của anh cũng giống như những người khác, bình tĩnh dừng trên người cô, cực kỳ chuyên chú.

Buổi biểu diễn gần kết thúc, cảm xúc của Thẩm Uyển cũng chậm rãi rút ra khỏi cốt truyện, ánh mắt đảo xuống dưới sân khấu, ma xui quỷ khiến tầm mắt lại giao nhau với Tô Yến Thành.

Cô bị ánh mắt của đối phương làm cho kinh hãi, lúc rời khỏi sân khấu bước chân hơi dừng lại.

Cũng may lúc này sân khấu đã kết thúc, cô điều chỉnh biểu cảm cảm ơn cùng những người khác, sau đó đón nhận một trận vỗ tay nhiệt liệt dưới sân khấu.

Thẩm Uyển cười cúi đầu trước khán giả lần nữa, quả nhiên, cho tới bây giờ thứ cô đam mê không phải là khiêu vũ, thứ cô thích và hưởng thụ chính là ở trên sân khấu rực rỡ chói lọi được vạn người chú ý.

"Tốt lắm, đoàn văn công quân khu chúng ta quả nhiên không tệ, vất vả cho đoàn trưởng Quách và mọi người đã chuẩn bị lâu như vậy, biểu diễn cực kỳ đặc sắc."

Dưới đài, đoàn trưởng đoàn văn công Quách Chính Nghĩa được các lãnh đạo quân khu khen ngợi, khóe miệng sắp ngoác đến tận mang tai mà còn muốn cưỡng chế nhịn xuống, không thể để lại ấn tượng đắc ý vênh váo cho lãnh đạo.

"Cảm ơn sự công nhận của các lãnh đạo.

Buổi biểu diễn lần này có thể có nhiều tiết mục đặc sắc như vậy cũng là nhờ mọi người trong đoàn văn công cùng nhau nỗ lực.

Chúng tôi nhất định sẽ tiếp tục cố gắng, phấn đấu ngày mai biểu diễn tốt hơn cho các chiến sĩ quân khu chúng ta."



Sau khi tất cả các tiết mục diễn tập hoàn tất, các diễn viên thay quần áo ở hậu trường rồi lại đi ra, nghe mấy giáo viên trong đoàn điều chỉnh lần cuối cùng.

Sau khi đi ra, ánh mắt Thẩm Uyển lướt qua một vòng, không nhìn thấy bóng dáng kia nữa.

...

Ngày hôm sau đến ngày biểu diễn chính thức, bộ đội tạm thời mở ra một số khu vực để cho người nhà của các chiến sĩ cũng có thể vào xem hội diễn trung thu.

Thẩm Uyển đã bắt đầu chuẩn bị ở hậu trường hội tường từ lâu, Lý Lệ Hoa dẫn Thẩm Gia cùng đến hậu trường thăm cô.

Thẩm Gia rất hứng thú với trang điểm sân khấu trên mặt cô nên cứ nhìn chằm chằm. Thẩm Uyển liền lấy son môi điểm một chấm đỏ trên trán cậu, thằng nhóc mập này lại thẹn thùng nhìn trái nhìn phải trong gương, khiến cho cô và Lý Lệ Hoa buồn cười không nhịn nổi.

Lý Lệ Hoa mang cho cô một ít đồ ăn từ trong nhà, có điều cô sẽ nhanh chóng lên sân khấu nên không dám ăn quá nhiều, phần lớn đều giao cho người trong đoàn cùng ăn.

"Vừa rồi mẹ ở bên ngoài nhìn thấy dì Tô và bà Tô của con, bà ấy còn nói lát nữa sẽ đến thăm con đấy."

Trước kia Lý Lệ Hoa rất hài lòng với hôn sự cùng nhà họ Tô nhưng bà nói xong lại nghĩ đến mấy ngày nay Thẩm Tình chạy đến đại viện liền nhíu mày nói:

"Hôm nay Thẩm Tình cũng tới."

"Lần này cô ta trở về quả thật đã thay đổi một chút so với trước kia, gần đây mỗi ngày đều đến chỗ ông nội bà nội con, không biết lại có ý đồ gì."

Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, chuyện Thẩm Tình gần đây luôn đến nhà họ Tô thăm hỏi cũng đã truyền vào lỗ tai bà.