Chương 36

----

Phó đoàn Trình gọi người đã từng gặp cô ta hôm nay, tiếp xúc ít nhiều đều gọi vào, bao gồm cả nữ binh dẫn đường cho cô ta lúc đầu.

Hai người đầu tiên đều nhận ra cô ta, đến lượt Bạch Tiểu Quyên thì cô ấy lại nói:

"Tôi không nhớ rõ lắm."

Có điều không quan trọng, lời xác nhận phía trước đã làm cho Thẩm Tình không thoát khỏi liên quan rồi.

Phó đoàn Trình chần chừ nói: "Kế tiếp tôi muốn tìm người lục soát cô ấy."

Lý Lệ Hoa lạnh lùng gật đầu, ông Thẩm há miệng cuối cùng vẫn không lên tiếng, chính là chấp nhận.

Mặt Thẩm Tình hết xanh lại tím, cũng không nói lời nào, nhưng nhìn tổng thể vẫn khá trấn định.

Phó đoàn Trình gọi cô giáo Lý tới lục soát cô ta.

Trước khi bắt đầu, Thẩm Tình mới lạnh lùng chỉ vào Thẩm Uyển và Lý Lệ Hoa nói:

"Ba, ba cứ nhìn hai mẹ con họ bắt nạt con có phải không?"

Cô ta nói xong liền chủ động dang cánh tay, để mặc cô giáo Lý lục soát mình, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Thẩm Uyển tràn đầy ác ý.



cô giáo Lý lục soát trong ngoài một lần, không phát hiện gì cả, trên người Thẩm Tình chỉ có một mùi hoa hồng thoang thoảng của dầu bôi tóc.

Bà ấy lắc đầu với mọi người, ba Thẩm bừng tỉnh, Thẩm Tình lại lập tức chỉ vào Thẩm Uyển đắc ý nói: "Hiện tại các người đã hài lòng chưa?

Tôi không làm gì cả, tôi muốn cô thông báo trước toàn quân xin lỗi tôi!”

"Được, tôi đồng ý với cô." Thẩm Uyển nhếch môi cười đến gần cô ta.

Thẩm Tình thấy cô còn có thể cười thì lại cảnh giác, chân bất giác muốn lui về phía sau, sau khi phản ứng lại thì nhất thời cảm thấy khó chịu.

Thẩm Uyển dừng lại ở khoảng cách nửa cánh tay trước người cô ta, tầm mắt đảo qua tay phải của cô ta, lại cười với cô ta:

"Nhưng bây giờ em gái nói những chuyện này còn hơi sớm."

cô giáo Lý ở bên cạnh bắt lấy tay phải của Thẩm Tình, đưa đến chóp mũi ngửi một cái, mùi hoa quế nồng đậm.

Lần này chứng cớ xác thực, mặt Thẩm Tình trắng bệch, còn muốn ngụy biện thì ông Thẩm đã thất vọng về cô ta đến cực điểm rồi.

Vốn tưởng rằng cô ta đã sửa đổi nhưng không ngờ lúc này mới trở về chưa bao lâu lại làm ra loại chuyện này, còn làm ở trong bộ đội, mặt mũi của ông đều bị cô ta làm cho mất hết rồi.

Ông Thẩm mặt đầy xấu hổ xin lỗi phó đoàn Trình và cô Lý, xoay người lại cam đoan với Thẩm Uyển:



"Uyển Uyển, ba sẽ cho con một lời giải thích về chuyện này, xin lỗi..."

Ông còn chưa nói hết, Thẩm Tình bỗng nhiên bộc phát khóc rống lên với ông: "Con mới là con gái ruột của ba! Ba tin họ không tin con! Con không có người ba như ba..."

Bốp!

Ông Thẩm tức giận vô cùng, tát cô ta một cái và quát mắng:

"Con câm miệng cho ba! Còn ngại không đủ mất mặt sao?

Ngày mai con hãy rời khỏi bắc thành đi!”

Phó đoàn Trình không có dị nghị gì đối với quyết định muốn mang Thẩm Tình đi của ông.

Thẩm Tình không phải là người trong đoàn văn công của bà, càng không phải quân nhân, bà không quản được, nhưng người nhà của cô ta có thể quản giáo cô ta.

cô giáo Lý thở dài, chờ bọn Lý Lệ Hoa rời đi, bà ấy còn đi an ủi Thẩm Uyển, bảo cô nhìn thoáng một chút đừng để ở trong lòng, dù sao đây cũng xem như là chuyện nhà họ Thẩm, cho dù tính toán cũng không làm gì được Thẩm Tình.

Thẩm Uyển hoài nghi quyết định của ông Thẩm, cô không cho rằng Thẩm Tình sẽ dễ dàng rời khỏi bắc thành như vậy.

Nhưng không sao, cô sẽ khiến cho Thẩm Tình phải ngoan ngoãn rời đi.

...